Vừa xuống máy bay, Lâm Mộng Đình đã thấy Lý A Tứ đứng trước xe trung chuyển.
''A Tứ, sao anh lại vào thẳng trong này?'' Lâm Mộng Đình lấy làm lạ.
Lý A Tứ liếc nhìn những hành khách đang lần lượt xuống máy bay và lên xe trung chuyển, khẽ nói: ''Quản gia Hầu sắp xếp đấy, xe chúng ta đậu ngay phía sau.''
Lúc này Lâm Mộng Đình mới để ý thấy chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu sau xe trung chuyển.
''Có lộ liễu quá không?'' Lâm Mộng Đình không hiểu, Hầu Thất Quý xưa nay là người cẩn trọng, không thích khoe khoang. Việc vận dụng quan hệ để cho xe riêng vào tận sân bay không giống phong cách của ông ta.
''Quản gia Hầu nói dạo này không an toàn.'' Lý A Tứ mở cửa xe, cúi người chờ Lâm Mộng Đình lên xe, ánh mắt vẫn chú ý xung quanh.
Chiếc xe quả nhiên khiến một số hành khách cùng chuyến bàn tán, có người còn giơ điện thoại định chụp hình, nhưng khi gặp phải ánh mắt sắc bén như chim ưng của Lý A Tứ thì lại hạ điện thoại xuống.
Loại sát khí này người thường không chịu nổi.
Lâm Mộng Đình lên xe.
Lý A Tứ khởi động xe, từ từ lăn bánh. Ở đây anh ta cũng không dám chạy ẩu, dù có quen biết lớn đến mấy cũng không thể tùy tiện băng qua đường băng, chỉ có thể đi theo sau xe trung chuyển, chậm rãi băng qua sân đậu máy bay, rồi rời khỏi sân bay.
''Dạo này sao lại không an toàn?'' Lâm Mộng Đình hỏi.
''Sau khi cậu chủ bế quan, bốn đại gia tộc bắt đầu không yên phận.''
Lý A Tứ liếc nhìn gương chiếu hậu, phía sau có một chiếc xe thương vụ bám theo từ lúc ra khỏi sân bay.
''Hơn ba năm nay, việc làm ăn vốn đã không dễ dàng, bọn họ lại còn luôn giở trò. May mà quản gia Hầu lợi hại, lần nào cũng nhìn thấu âm mưu của chúng rồi bố trí trước.''
''Ha, A Tứ bây giờ cũng hiểu chuyện làm ăn rồi à!'' Lâm Mộng Đình cười nói.
''Tôi hiểu gì đâu, tôi chỉ là tài xế thôi. Quản gia Hầu bảo tôi đến đón cô.''
''Là bảo anh đến bảo vệ tôi phải không?''
Lý A Tứ cười ngờ nghệch, anh ta tất nhiên biết với bản lĩnh của Lâm Mộng Đình thì căn bản không cần anh ta bảo vệ, nhưng đây là trách nhiệm của anh ta.
''Quản gia Hầu nói, tập đoàn Kinh Lý có máy bay riêng, nhưng đều để ông Lang dùng, cậu chủ với cô không có. Giờ nhà chúng ta ở thủ đô cũng có tiền rồi, có thể mua thêm một chiếc máy bay, sau này cô đi lại giữa Kinh Hòa sẽ tiện hơn, cũng an toàn hơn.''
Lâm Mộng Đình biết đây là Hầu Thất Quý mượn miệng Lý A Tứ để hỏi ý cô. Hầu Thất Quý phụ trách mọi việc ở thủ đô, là tổng quản nội vụ nhà họ Lý, ngoài sáng hay trong tối đều luôn ganh đua với Lang Dụ Văn – cánh tay trái phải khác của Lý Dục Thần.
Nhưng xem ra chuyện làm ăn ở thủ đô cũng khá, nên cô chỉ nói: ''Chuyện này để quản gia Hầu quyết định là được, không cần hỏi tôi.''
Lý A Tứ gật đầu, khóe mắt vẫn luôn liếc chừng chiếc xe phía sau.
Anh ta lái xe rất vững, không vì bị theo dõi mà cuống cuồng muốn cắt đuôi. Chiếc Rolls-Royce len lỏi trong dòng xe ở thủ đô mà gần như không hề xóc nảy chút nào.
Lâm Mộng Đình thấy rất hài lòng, mấy năm không gặp, A Tứ này chững chạc hơn hẳn.
Rời khỏi đường cao tốc sân bay, đi qua vành đai Năm phía Nam, xe chạy vào Cựu Cung Tân Kiều, đoạn đường này thường hay kẹt, chiếc xe Toyota thương vụ phía sau bám khá sát.
Lý A Tứ vẫn lái rất ổn định, mãi đến khi xe ra khỏi Cựu Cung Tân Kiều, chạy vào đường Đức Hiền, anh ta mới bất ngờ đạp mạnh chân ga, khiến chiếc Rolls-Royce Phantom thực sự biến thành “bóng ma”.
Chiếc Toyota phía sau trở tay không kịp, vừa nãy còn thong thả bám theo, giờ đột nhiên chỉ còn thấy đèn đuôi xe, tài xế cuống cuồng đạp ga tăng tốc độ định đuổi theo.
Nhưng lúc này, một chiếc BYD vốn ở làn bên cạnh, vị trí còn nhỉnh hơn họ một chút, bỗng nhiên tăng tốc rồi đột ngột chuyển làn, “rầm” một tiếng, hai xe đâm sầm vào nhau.
Chiếc xe Toyota bị đâm lệch khỏi đường xe chạy, lao thẳng vào hàng cây ven đường.
Tài xế là một người đàn ông đầu trọc, vừa chửi thề vừa bước xuống xe, thấy phía sau chiếc xe BYD có dán mấy chữ: Tự học thành tài, giỏi thắng chân nhanh.
Trên xe BYD bước xuống hai thanh niên trẻ trông như sinh viên đại học.
Hai người đó trước tiên xem xét tình trạng hư hỏng của xe mình, rồi nhìn sang chiếc Toyota, một người trong số đó cười nói: ''Chậc, xe này yếu thật, đụng tí là hỏng!''
Tài xế vốn đã tức điên, nghe vậy càng giận hơn, quát lên: ''Này, mấy người lái xe kiểu gì vậy?''
Trong hai thanh niên, một người có vẻ ngoài thư sinh, còn người kia thì lém lỉnh, trông là biết láu cá.
Cậu chàng lém lỉnh liền bước đến, cười hề hề nói: ''Ui, ngại quá, tôi mới tập lái, mong anh thông cảm.''
Người ngồi ghế phụ trên xe Toyota bước xuống, ra hiệu bằng ánh mắt với tài xế, ý bảo ông ta đừng gây chuyện, mau chóng rời đi.
Lúc này tài xế mới sực nhớ đến chuyện quan trọng, nhìn về phía trước đường, nhưng đâu còn bóng dáng chiếc Rolls-Royce nữa.
''Thôi thôi, sau này lái xe cẩn thận nhé.'' Tài xế nói rồi định quay lại xe.
Thanh niên kia lại nói: ''Ê, đâm xe rồi sao nói thôi là thôi được? Bọn tôi báo cảnh sát rồi.''
Tài xế nổi giận: ''Là mày chuyển làn, mày sai, tao không thèm chấp mày, còn muốn gì nữa?''
''Tôi có muốn gì đâu, ai đúng ai sai không phải do anh quyết.'' Cậu thanh niên vẫn cười hì hì đáp.
Tài xế sắp nổi đoá thì người ngồi ghế phụ kéo tay ông ta lại, móc ví ra, rút một xấp tiền mặt: ''Đây đây đây, số tiền này cho mấy cậu, đủ để sửa xe rồi, đi thôi đi thôi."
Nhưng cậu thanh niên không nhận, nói: ''Ô, sao mà được? Nếu bọn tôi sai, thì cũng phải để bọn tôi đền tiền cho các anh chứ. Đợi chút, tôi gọi bảo hiểm tới xem đền được bao nhiêu, phần nào bảo hiểm không chi trả thì tôi về mượn bạn học bù thêm.''
Tài xế chiếc Toyota và người ngồi ghế phụ đều sững sờ, đây là người bình thường sao? Kẻ ngốc à?
Nhưng giờ họ muốn chuồn cũng chuồn không được nữa, vì cảnh sát đến rồi.
Cảnh sát hỏi sơ qua tình huống, yêu cầu hai bên xuất trình bằng lái.
Tài xế đầu trọc đưa bằng lái ra, còn cậu chàng lém lỉnh thì không có, chỉ cậu bạn học thư sinh cao gầy: ''Xe là cậu ấy lái.''
Cảnh sát lập tức cảnh giác, nhìn bằng lái mà cậu bạn thư sinh kia đưa, đọc tên trên đó: ''Nghiêm Cẩn, thật sự là cậu lái xe à? Ở đây có camera, nếu điều tra ra không phải cậu lái, thì cả hai đều phiền to đấy.''
Nghiêm Cẩn đáp: ''Là tôi lái.''
Cảnh sát liếc nhìn cậu ta mấy lần, vừa chụp ảnh vừa hỏi: "Làm việc ở đâu?"
"Chưa đi làm, đang học đại học."
"Ồ, đại học nào?"
"Thanh Hoa."
"Ồ..." Sắc mặt cảnh sát dịu lại, hỏi chàng trai bên cạnh, "Cậu cũng học Thanh Hoa à?"
"Không phải, tôi là hàng xóm của cậu ấy."
"Ồ, Bắc Đại à?"
"Ờ... cái đó, Học viện Thành phố."
Cảnh sát trợn mắt nhìn cậu ta, "Thế cũng gọi là hàng xóm à?"
"Chẳng phải là hàng xóm sao, chú không thể chỉ nhận mấy nhà giàu làm hàng xóm còn nghèo thì không nhận chứ?"
"Hừ!"
Cảnh sát tức đến trợn trắng mắt, nhưng lại không bắt bẻ được câu nào. Ông ta nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cái xe này là do thằng nhóc này lái.
"Cậu tên gì?"
"Lâm Vân."
"Hai người quen nhau thế nào?"
"Bọn tôi là anh em họ. Mà, tôi nói chú này, chú là cảnh sát giao thông hay cảnh sát hộ khẩu vậy, không chừng là đang quay show thực tế, phía sau còn có cameraman nhỉ?"
Tài xế đầu trọc sững lại, liếc nhìn người ngồi ghế phụ, cả hai cùng hiểu ra, hỏng chuyện rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất