“Đây không phải là hiến tế, chỉ là trở về.” Dracula nói, “Nó vốn thuộc về thần linh, không thuộc về nhân gian.”  

             “Nhưng ông lấy gì đảm bảo cô ấy sẽ trở về với thần linh, mà không bị ác ma mang đi?” Lý Dục Thần hỏi.  

             “Như nhau cả.” Dracula đáp, “Bọn tôi vốn không thể phân biệt ai là thần, ai là ma. Nó chỉ cần chuộc tội, còn bọn tôi cần được giải thoát.”  

             “Ai là thần, ai là ma?” Lý Dục Thần thở dài, những lời này khiến tâm trí vốn bình lặng từ lâu của anh khẽ dậy lên một gợn sóng, “Vì sự giải thoát của một nhóm người mà để một người đi chịu tội sao? Như vậy thì các ông chẳng phải cũng là ma quỷ hay sao?”  

             “Vì sao lại không thể? Loài người vẫn luôn tiến về về trước bằng hy sinh và cống hiến, cái gì phù hợp với lợi ích của đa số thì chính là đúng đắn. Chỉ khi hy sinh lợi ích của số ít, xã hội mới có thể tiến bộ. Đây là logic của văn minh.” Giọng Dracula không hề có chút hổ thẹn, ngược lại còn mang theo sự ngạo mạn như một chuyên gia xã hội học.  

             “Vậy thì, vì toàn thể nhân loại bình thường, tiêu diệt chủng tộc ma cà rồng, chẳng phải cũng phù hợp với logic văn minh sao?” Lý Dục Thần nói.  

             Dracula ngẩn người, rồi lập tức hiện ra một tia oán hận: “Chẳng phải loài người các cậu vẫn luôn muốn làm thế sao? Nếu không thì việc gì tôi phải trốn ở đây?”  

             “Thế nên ông hận loài người, ông cũng không chấp nhận cách làm đó, ông vẫn luôn cố gắng cứu lấy bản thân. Nhưng một khi đến chuyện của Lilith, ông lại ngay lập tức đồng ý với cách làm đó. Loại người như ông, dùng từ thịnh hành hiện nay để nói thì ông thật đúng là…” Lý Dục Thần lắc đầu, “Tiêu chuẩn kép!”  

             “Chuyện của Lilith không giống vậy.” Dracula vẫn kiêu ngạo như trước, “Việc Huyết tộc bọn tôi hút máu không phải lỗi của bọn ta, giống như sư tử ăn thịt, đó là bản năng. Mà gốc rễ của tất cả, chính là Lilith, chính cô ta phạm luật trời, đắc tội với thần linh. Tội lỗi của cô ta, tại sao lại bắt bọn tôi gánh chịu? Chẳng lẽ bọn tôi không nên phản kháng, không nên tự cứu sao? Còn loài người các cậu, chỉ biết thuận theo số phận, không bao giờ dám phản kháng, còn tự cho là mình sống tốt.”  

             “Ông nói đúng, tôi rất khâm phục tài ăn nói của ông. Nhưng đáng tiếc, đó đều không phải là lời thật lòng. Nếu ông thực sự dám phản kháng số phận, phản kháng thần linh, ông đã không cúi đầu trước thần linh, càng không hiến tế Lilith.”  

             Lý Dục Thần cười khẩy nhìn Dracula, “Ông căn bản không phải đang cứu lấy Huyết tộc, mà là đang giao dịch với thần linh. Điều ông mưu cầu, chỉ là tư lợi cá nhân, ông muốn có được sức mạnh ngang với thần linh, muốn được tắm mình trong ánh mặt trời mà ra lệnh, mà người có thể giúp ông thực hiện điều đó, chỉ có Lilith. Hoặc nói đúng hơn, là Huyết Dịch Nguyên Sơ! Tôi nói đúng chứ?”  

             Lớp da nhăn nheo trên khuôn mặt béo mập của Dracula khẽ run lên.  

             “Cậu không thể hiểu đâu, cậu không thể hiểu được khát vọng đối với ánh sáng trong lòng của một chủng tộc bị nhốt trong bóng tối suốt mấy ngàn năm, cậu cũng không thể hiểu được sự gian khổ của một người bị đè bẹp hết lần này đến lần khác suốt mấy ngàn năm vẫn kiên cường đứng lên…”  

             “Lilith ở đâu?” Lý Dục Thần cắt ngang lời ông ta, “Nhắc ông một câu, tôi chỉ hỏi một lần này. Ông không nói, tôi sẽ không hỏi lại. Không có ông, tôi vẫn tìm được Lilith, nhưng ông và chủng tộc của ông sẽ phải trả giá đắt.”  

             Sắc mặt Dracula u ám như bầu trời trước cơn giông.  

             “Trả giá… Tôi đã sớm chuẩn bị rồi. Bọn tôi đã chìm trong bóng tối quá lâu, còn gì đáng sợ hơn nữa? Tôi đã già rồi, năm tháng sẽ ghi lại công trạng của tôi, máu tươi sẽ ghi nhớ vinh quang của tôi…”  

             Ông ta giơ cây gậy trong tay lên, nhắm thẳng vào Lý Dục Thần, tung đòn tấn công Lý Dục Thần.  

             Cả căn phòng bỗng bị bao phủ trong một làn sương máu, rèm cửa sổ bị nhuộm đỏ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị chặn lại, vô số bóng ma ẩn núp trong bóng tối hiện hình trong sương máu, lởn vởn qua lại, giương nanh múa vuốt.  

             Lý Dục Thần vung tay lên, một luồng gió mát thổi qua, sương máu tan hết.  

             Ánh mặt trời lại chiếu rọi qua cửa sổ, chiếu vào cơ thể mập mạp của Dracula.  

             Trên mặt và tay ông ta nổi đầy bọng nước, lở loét, bốc lên làn khói mỏng kèm mùi khét nồng nặc.  

             Thân thể Dracula nhanh chóng khô quắt, rồi tan biến trong ánh mặt trời, chỉ để lại một bộ âu phục bằng len gọn gàng nằm trên chiếc ghế.  

             Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, bước đến gần cái ghế, liếc nhìn giọt máu còn sót lại trên bộ âu phục, cười khẩy nói: “Mấy trò vặt này, cũng muốn qua mặt tôi ư?”  

             Nói xong, thân hình anh lóe lên, xuyên qua sàn nhà và nền móng dày đặc của tòa lâu đài cổ, đi xuống tầng hầm ẩm thấp tăm tối dưới đất.  

             Tầng hầm này còn rộng lớn hơn tầng hầm của lâu đài Dracula rất nhiều, trống trải và có kết cấu phức tạp như mê cung, lại còn có kết giới pháp lực, phần nào ngăn cản được thần thức dò xét.  

             Nhưng điều đó chẳng làm khó được Lý Dục Thần. Anh nhanh chóng tìm được căn phòng thực sự mà Dracula đang ẩn náu.  

             Dracula đang ngồi trên ghế, dáng người béo phì, trông giống hệt phân thân máu ở trên lầu, chỉ là tinh thần không uể oải sa sút như vừa rồi. Trong môi trường u ám này, càng toát ra vẻ ác độc dữ tợn hơn.  

             “Cậu thật sự vượt quá cả tưởng tượng của tôi!” Dracula nhìn thấy Lý Dục Thần xuất hiện trước mặt, có vài phần kinh ngạc, nhưng không hề sợ hãi.  

             “Ông cũng vượt quá tưởng tượng của tôi, không ngờ ông đã tu luyện ra được phân thân, tiếc là công phu chưa đủ, vẫn phải mượn một giọt máu thật.” Lý Dục Thần nói.  

             Dracula cười tự giễu: “Cậu biết tôi đã mất bao lâu để tu luyện thành công phân thân máu thật này không? Năm trăm năm! Tròn năm trăm năm!”  

             Lý Dục Thần lắc đầu than: “Phân thân là để đoạn tuyệt nghiệt căn trong chính mình, không phải để đi lừa người khác. Ngay từ đầu, ông đã tu sai hướng rồi.”  

             “Hahahaha…” Dracula đột nhiên cười lớn, “Cậu đang dạy tôi tu hành sao? Tôi thừa nhận cậu là một thiên tài! Tôi đã điều tra cậu, chuyện ở Hoa Hạ và Bắc Mễ của cậu, tôi đều nắm rõ cả. Nhưng cậu đừng quên, người Hoa Hạ các cậu có câu núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn. Từ khi cậu xuất đạo đến nay, chưa từng bại trận, nhưng cậu đã từng đối mặt với bao nhiêu cường giả chân chính? Khi tôi nói cậu có sức mạnh gần như thần linh, đó là tâng bốc cậu thôi. Sự thật là, con người, vĩnh viễn không thể có được sức mạnh của thần linh! Mà tôi, đang tiến gần đến thần linh!”  

             Sắc mặt Dracula trở nên nghiêm túc, cây gậy trong tay nện mạnh xuống đất, phát ra một tiếng “bịch”.  

             Âm thanh ấy mang theo sóng xung kích, tản ra bốn phía.  

             Những bức tường dày được xây dựng bằng đá cứng xung quanh đều đã vỡ nát, chỉ còn lại những cây cột trơ trọi vẫn đang chống đỡ tòa lâu đài cổ xưa nặng nề này.  

             Sóng xung kích đi xa, toàn bộ diện mạo của tòa thành dưới lòng đất lộ ra, nguy nga to lớn như một cung điện.  

             “Địa cung này, tôi đã dốc sức xây dựng suốt tám trăm năm, mới có được bộ dạng như ngày hôm nay. Tôi không hy vọng nó bị hủy trong chốc lát, nhưng nếu dùng để mai táng một đối thủ như cậu, cũng đáng giá rồi.”  

             Lý Dục Thần cười nói: “Cảm ơn ông đã coi trọng tôi như vậy, nhưng tôi không cần mộ phần. Nơi này, vẫn nên để dành cho chính ông thì hợp hơn.”  

             Dracula cười khẩy: “Chút nữa cậu sẽ không còn bình thản như vậy đâu. Cậu cho rằng tôi bỏ ra tám trăm năm chỉ để xây dựng một tòa lâu đài sao? Không! Nơi này là địa cung của Huyết tộc, là nơi vinh quang quy tụ. Suốt hàng vạn năm qua, những chiến sĩ vĩ đại nhất của Huyết tộc đều được chôn cất ở đây. Mỗi một cột đá nơi này đều đại diện cho anh linh của một người chiến sĩ!”  

             “Thế nên, kẻ mà cậu phải đối mặt, không chỉ là tôi, mà còn là toàn bộ anh linh Huyết tộc! Cùng với những huyết dịch đã bị chôn sâu dưới lòng đất suốt bao năm. Bây giờ, những huyết dịch này đang được rã đông, anh linh đang thức tỉnh…”  

             “Một Huyết tộc mới sắp ra đời!”  

eyJpdiI6IlwvdnBVUXJnbzNSTFJLTG5tamI3emhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InUwVmhtMVdZYUp0TFlRellZZDg5SHA2aU5LTytVMFF0UXMwMmJrS0NteVdBMGN2ZXhJQ3JzVnNRWkhHbTd4SkJVVTQzSGU3OHNEWWxFd0pFOUFZZk9RaHlMMUZ3TVlTXC9cL1JHYjdyeHc1V2xXeTBzQXhuUXdhZVVGNTI5NWhkZGNQaFNaSGlSSll4Tm9Nd0xFWTFMODhEZjJLZW5yM0EyeXg1clc0cmtQVHFRb0YzTlJSem02ZU5QaG4yVTlWYnVPVE9ta1k2Q0E2UVdYN1VIUUc2Nkh0anpJNkNleDNzY2lBS1NxZGxNZUdtSDc2TzlJTTlJSjZOQXdTc2lKQnhRMTNTUG9ZRllocE5WQUgxbWVkelNVV0dsQU1rT1lVTGtMMTVieW0wWDczaVdtU2s4OXgyTzV0Q2Z5ZkJlSUxoMGIiLCJtYWMiOiJhZmY3MGNjZjE1YjhhMzRlY2FhZWZmNDkxZDg0ZmRiZWFkNjU3OWYwN2E3OTM0MDk5MWEwNTZiMGFjOTkxZmU4In0=
eyJpdiI6InhETExtMHlmNmhBa0ttSkpZc3A5SGc9PSIsInZhbHVlIjoiTnlKQTRtTWlNclhkZkEybEtsMXM5c2RZXC9uWGplSnRzNWxLQUo2b0Z2dUpQK2s0OXpENStIWDBDbUZvT0dOM01veFVnT1hiWmQyZytxR1dZV0NwdVRcL3RRWjc0ODBLckZsUDNWYWR1d3hUYVAwekx5WnVJcHRwbHpFUmhrcFJCTFZacWlSTkErNE9MVmNkUW5WSW5TenBaV3FNa0JKdkUya0NlTjJ2cmJsNUNOa1RtZlc0NlZEUVh1WEdCbXJWd1QxNzBXT0lFY1BMOVpXQmRaTTBkZFBjVnN6Qm9yYTN5WEZaUUpvV200Nk1cL2xqdG5wWFwvc2NTTUp0XC9cL3Q0Rko5bVYxcGRDZjFKZXRUMDZsOW9UV0U3REMzbkFEdXBBZkkzWVRTRkFYcjhjdGhHbzVWWmZNenVVZXNnRXR6b0l4UHpZSWY2MUZPMmRBQ2dDdExPaHFDUHBuM09qTktkd3NjeG9keDVKUWsrUU4zbFpWM1ZKTmswSWUxTTBXQ1VlQUxKZ3ZuMTJ0YzVKcGJRd09TUUxrbmZmdz09IiwibWFjIjoiZWUxYmMwNzVmNGJiYzQwYTcxYzJmMjJiMGE3NGUwMmVjMjllNmNjNTFkNjg5YjhjYzVmNDA2ODk1OTNlNzAzMiJ9

             Dracula cười lớn: “Hahaha, cậu biết thì sao? Dù sao cậu cũng không thoát được đâu! Cậu không phải muốn biết Lilith ở đâu sao? Vậy tôi nói cho cậu, cô ta ở Hắc giáo đường, bây giờ, có khi máu của cô ta đã bị hút cạn rồi…”

Ads
';
Advertisement
x