Trần Văn Học, Lâm Thiên Hào cùng Joyce đang ngồi trò chuyện trong căn phòng ở đồn cảnh sát Romat.  

             Có nữ cảnh sát xinh đẹp pha cà phê cho họ.  

             Dù chỉ là cà phê hòa tan, nhưng được tiếp đãi như vậy trong đồn cảnh sát thì đã là rất tốt rồi.  

             Hồi lâu sau, Dominic đẩy cửa bước vào với nụ cười, nói: “Ba vị, thật xin lỗi, để các vị phải chờ lâu, các vị cũng biết mà, làm việc công phải theo quy trình, rắc rối lắm.”  

             Trần Văn Học nói: “Không sao, được ngồi trong đồn cảnh sát Romat uống tách cà phê nóng hổi thế này, tôi về còn có cái để khoe nữa chứ.”  

             Dominic ngồi xuống, bắt đầu ghi lời khai của họ.  

             Lời khai dĩ nhiên đã được thống nhất trước, cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì tuyệt đối không nhắc đến.  

             Thế là toàn bộ diễn biến sự việc được kể lại như sau, cảnh sát dũng cảm cùng thông minh Dominic, dựa vào manh mối của vụ mất tích người, đã lần ra đến lâu đài Dracula, với sự trợ giúp của ba vị du khách, anh ta đã mưu trí đối đầu với ma cà rồng, cuối cùng tiêu diệt nó bằng ánh sáng mặt trời.  

             Trần Văn Học hỏi Dominic: “Cấp trên không xem bọn tôi như mấy kẻ điên đấy chứ?”  

             “Ban đầu tôi cũng lo chuyện đó, nhưng khi tôi báo cáo lên trên, anh đoán xem sao?”, Dominic không giấu được vẻ phấn khích, “Các lãnh đạo ở tòa thị chính vừa nghe nói thật sự có ma cà rồng thì mừng phát điên, nói rằng chuyện này sẽ có cơ hội phát triển chưa từng có cho Romat. Phó thị trưởng đang trên đường tới đồn cảnh sát rồi.”  

             “Vậy thì anh lập công lớn rồi, chắc sắp được thăng chức nhỉ?” Joyce cười nói.  

             Dominic nói: “Đều nhờ các anh giúp đỡ cả, công lao này, các anh chiếm phần lớn, đặc biệt là vị đó…”  

             Anh ta không biết Lý Dục Thần tên gì, mà theo như lời khai đã thống nhất thì người đó không hề xuất hiện trong toàn bộ sự việc, nên Dominic ngập ngừng giữa chừng, chỉ cười hì hì.  

             Chỉ có Lâm Thiên Hào vẫn buồn bã không vui, trong lòng luôn nhớ đến Lilith, nên chẳng thể nào cười nổi.  

             Trần Văn Học nhìn anh ta nói: “Lão Lâm, đừng lo lắng, phải tin Dục Thần, anh ấy nhất định sẽ tìm được Dracula, mà tìm được Dracula thì cũng sẽ tìm được Lilith thôi.”  

             Lâm Thiên Hào thở dài nói: “Tất nhiên tôi tin cậu Lý, nhưng... Nhưng tôi sợ kéo dài thời gian thì Lilith chẳng may mà…”  

             Joyce nói: “Tên ma cà rồng đó hình như có nhắc đến chữ 'Hắc', cảnh sát Dominic, ở Romat có nơi nào tên có chữ 'Hắc' không?”  

             Dominic chợt nhớ ra, giật mình nói: “Không lẽ là Hắc giáo đường?”  

             “Hắc giáo đường là gì?”  

             “Đó là đại giáo đường rất cổ kính, cũng là nơi rất kỳ lạ. Khoảng hơn ba trăm năm trước, ở Romat xảy ra cuộc bạo loạn lớn, cả thành phố chìm trong hỗn loạn, vài phụ nữ lẫn trẻ em được giáo hội giúp đỡ lánh nạn trong giáo đường, nhưng sau đó trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi toàn bộ giáo đường. Tất cả những phần bằng gỗ đều cháy sạch, chỉ còn phần chính bằng đá bị ám đen đứng sừng sững giữa đống hoang tàn. Từ đó về sau, nơi đó được gọi là ‘Hắc giáo đường’.”  

             “Chẳng phải chỉ là bị khói đen do cháy sao, sửa là xong mà.”  

             “Anh không biết thôi, đó không phải là trận hỏa hoạn duy nhất của nhà thờ đó đâu, trong hàng trăm năm sau, nhà thờ còn bị cháy thêm mấy lần nữa, mỗi lần khiến tường bị ám khói đen hơn. Mà cái tên ‘Hắc giáo đường’ không chỉ vì nó đen, mà còn vì sự xui xẻo của nó, người ta nói những linh hồn chết trong trận hỏa hoạn ấy vẫn luôn lảng vảng trong nhà thờ. Có người từng thấy vào ban đêm, phòng khách của giáo đường đông nghịt người...”  

             Nói đến đây, Dominic không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Là cảnh sát, anh ta từng cười nhạo những lời đồn đại này, nhưng sau chuyện ma cà rồng hôm nay, thế giới quan của anh ta hoàn toàn bị đảo lộn.  

             Đúng lúc này, nữ cảnh sát vừa mang cà phê ban nãy gõ cửa bước vào nói: “Dominic, cảnh sát trưởng đã quay về rồi, còn có cả lãnh đạo từ tòa thị chính nữa.”  

             Dominic phấn khởi đứng bật dậy: “Tôi đi gặp họ ngay đây.”  

             Nữ cảnh sát nói: “Tôi thấy lãnh đạo thành phố mặt mày u ám suốt, trông như đang rất giận, sắc mặt của cảnh sát trưởng cũng không tốt lắm, Dominic, anh tốt nhất nên cẩn thận chút.”  

             Dominic sững người: “Tại sao chứ?”  

             Nữ cảnh sát lắc đầu: “Cái đó thì tôi không rõ.”  

             Dominic nói: “Tôi đi xem thử, chẳng lẽ mấy du khách mất tích đó đều chết hết rồi sao?”  

             “Cậu nói đúng rồi.” Giọng nói vang lên kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn, cảnh sát trưởng bước đến giữa đám người vây quanh, “Dominic, mấy người mất tích đều đã chết cả, vậy mà cậu còn dám bịa chuyện ma cà rồng để qua mặt tôi với thị trưởng!”  

             “Tôi không bịa mà!” Dominic nói.  

             “Không à? Vậy thì ma cà rồng đâu? Anthony đâu rồi? Cậu tìm thấy đám người đó bằng cách nào? Dominic, chúng ta đều là cảnh sát, cậu nhìn bản báo cáo đầy lỗ hổng này xem!”  

             Cảnh sát trưởng ném xấp tài liệu trong tay, “Cậu dám nói là cậu không nói dối à?”  

             Dominic lắp ba lắp bắp, vì anh ta quả thật đã nói dối.  

             Khi anh ta còn đang do dự có nên nói ra sự thật hay không thì cảnh sát trưởng Edward bất ngờ nói: “Dominic, hiện giờ tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến nhiều vụ mất tích và tử vong của dân thường, người đâu, bắt Dominic cùng ba người kia cho tôi!”  

             Nhóm cảnh sát chĩa súng lên, có người bước tới còng tay cả bốn người.  

             “Cảnh sát trưởng, ông làm gì vậy?” Dominic kinh hoàng hỏi.  

             “Ma cà rồng á?” Cảnh sát trưởng cười khẩy, “Trên đời làm gì có ma cà rồng? Anh tưởng tôi với mấy lãnh đạo thành phố cũng ngu ngốc như bọn khách du lịch đến thăm mấy lâu đài ma cà rồng à?”  

             “Dominic, đừng giả vờ nữa, vụ án này là do cậu đứng sau, đúng không? Cậu đã lợi dụng chức quyền, tổ chức và tham gia bắt cóc du khách, buôn bán máu người với nội tạng, cuối cùng giết hại con tin rồi đổ hết trách nhiệm lên ma cà rồng không có thật, bằng chứng đầy đủ, giờ chính thức bắt giữ cậu.”  

             “Không! Sao lại như vậy được? Cảnh sát trưởng, nghe tôi nói đã...” Dominic hét lên.  

             Nhưng cảnh sát trưởng Edward chẳng buồn nghe anh ta nói, thậm chí không thèm nhìn, quay lưng rời đi.  

             “Cảnh sát trưởng!” Dominic gào to.  

             “Đừng gọi nữa.” Trần Văn Học nói, “Anh vẫn chưa hiểu à, Dominic? Cảnh sát trưởng của anh cùng một phe với bọn họ đấy.”  

             “Hả? Cùng phe với ai?”  

             Dominic sững người, mãi lúc sau mới phản ứng kịp, nhìn bóng lưng của cảnh sát trưởng đang đi xa, toát mồ hôi lạnh đầy người.  

             “Đi thôi, đừng đứng đực ra nữa.” Dominic nghe thấy có người nói phía sau.  

             Anh ta cứ tưởng là đồng nghiệp giục mình đi thẩm vấn, nhưng chợt nhớ ra giọng đó hình như là của Trần Văn Học, khi quay đầu nhìn, thì kinh ngạc thấy Trần Văn Học đang khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn anh ta.  

             Lúc này anh ta mới phát hiện, các đồng nghiệp của anh ta đã nằm vật trên đất, còn còng tay của ba người Trần Văn Học, Joyce cùng Lâm Thiên Hào không biết từ khi nào đã được mở ra.  

             “Các anh đang làm gì vậy?”  

             “Làm gì á? Tất nhiên là vượt ngục rồi!”  

             “Vượt ngục á? Không, không không!” Dominic ra sức lắc đầu, “Tôi không làm đâu, tôi bị oan mà, chỉ cần chúng ta nói thật, làm sáng tỏ sự thật, bọn họ sẽ thả chúng ta thôi.”  

             “Anh vẫn chưa hiểu sao, Dominic! Cảnh sát trưởng của anh muốn biến anh thành kẻ chịu tội thay, anh hoàn toàn không có cơ hội nói ra sự thật, bọn họ cũng sẽ không tin. Giờ anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thành tội phạm, hoặc là thành kẻ vượt ngục.”  

             Trần Văn Học dường như chẳng hề sốt ruột, chỉ mỉm cười nhìn Dominic.  

             Sắc mặt Dominic tái mét, anh ta biết Trần Văn Học nói đúng, nhưng bảo anh ta trở thành kẻ chạy trốn thì anh ta thật sự không cam lòng.  

eyJpdiI6Ik5PTDBZclpEc1wvZ0RRNmRHZVprSUFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVIckZvUHlLa1g5UGhtQjNUbkV2cThuYVNUTnpNckx4ZkhMaDBpb0NiXC8wSU1cL3NcL1JKRVhhR2s4YUIxQXRIRFJHcElDR1ZHd2tnb1ZXd3JcL2tCUWxjMGw4NDlGQ3hiMWh0Z1BBOW1sQjJOVXBDcExmYlZQZ1BOVUsrVlJacThtczBPV2MrbThubWZQUGFURmozK2dzTnNQK3lESnVFRzRPYWdYQUVXVzRDeGcwRHdvcnNjQmQxYWQyUnpFd2F1M2QzV2RWUXRHR0RyUTJ0ZDI2a0JEY0tqMkVLUU8xVGF5NHBMWXlwc1N0SzFTRWpEdWNpOTlMb0l5RlRVVTV4NUJMRlhmSDZyM05IY0J2Wm5tTVJjR0pGWjBlbis2REw4T1wvQllZdlVhU3VVN1hmdk9vS29ZOWxjRGpJcWtjYU5BNjhhUVVLTjdTaXhsckREWk9tYVhcL0QydnpNaEJXanlUWDRaODFBRExtM0JpaFJsMTZVTXdKa3I1cHNlRGNpQ21zSHJLWHUrQkNCZjFcLzBXUFJnWTZOSFNra0FrVUN0dUw0bWVxOUNXMFl0eXdLXC9IaGs1QmNleVppdkRnZmhRS3N1ZGlJaVNEQTNrRDVxMGhlSEhVcmhjN2VhWnJMV1FrRVVoUEQ4bVd0c09WalI2c3g5MjdSOW1DdXMrQVJKY0o2MDVnNzlVUlo1S3RuMkh6d090RURzMURrVFBnRElWb2s4aWljV2pqV1NvQklMRm1OaXZVek84TDN6T3pvRWVqYUlWSDIwXC92UTNtd3FPYjJEXC9zRlFWOVRLVFRMK3NSaWdFeXZ2cXppbGljRzV3Q3pUcnJGQVpLYzJ0RGJZK2RQTFpkbkdPSnRzSjZsNVAyTnhlVHpwZUhTWnBjdUh1RlBQMHF6bDNYektIQkZYWT0iLCJtYWMiOiI5NmYxYTI2MzE1ZjJhZGJhZjJiYjBlNDJlMTZlMzVkOTUyNjZlMTRjNTNiNDU0MTlmMmE0NmIwZjdhMWQ1NDE2In0=
eyJpdiI6Imo1NkNldnorZEdrTWFETE9BRUVUQUE9PSIsInZhbHVlIjoiZE5CMXZMM2U5elpGOHpNMFdia2VvSFZINDBUSnBkXC9OZGdRNVFwUUJoTFZhOWZlQVV0VkkrcGFrWGVsTWZPSFZXQThMV2xBUkhPU2l3NTdveTVUVDNLQkdqY1RUbDRDaHdrcGN6cUx5MkhtU2FyZ1NcL0JyYnZxVE54TE85bzhZZjJ2NGRadEhMaytjdVlnY2hGRzBrUDlIM1hDTjFNWU9QY3ZYejlNdjFwOVRPVjdsRHUrME9wZTNtYnNSaUh1eFRucEduZWhsczNYZjhzRnlkcU52Z2l3PT0iLCJtYWMiOiI3Yzk1ZTgwM2Y1ZmNiMWIxMTRhY2EyNmMzNmVmNzRjODRiNDBkY2I4NmMzZTZhNWJkYTdlMWMwYjQwN2RkOGY2In0=

             “Tới Hắc giáo đường, anh dẫn đường.”

Ads
';
Advertisement
x