Lý Dục Thần đi một mình, vì đi một mình sẽ nhanh hơn. Tên ma cà rồng dưới tầng hầm của lâu đài Dracula kia không phải hạng xoàng, giờ hắn chết rồi, chắc chắn Huyết tộc sẽ sớm nhận được tin, phải tìm ra Dracula và Lilith nhanh nhất có thể.  

             Hơn nữa, Lý Dục Thần nhận ra cảnh sát trưởng Edward kia có vấn đề.  

             Quản lý lâu đài là Anthony từng nhắc đến cảnh sát trưởng này với Dominic, mà Edward đến nhanh như vậy, rất có thể là Anthony đã mật báo. Ngoài ra, phản ứng của hắn khi nghe đến ma cà rồng cũng rất kỳ quặc.  

             Người này, cho dù không phải cùng phe với Dracula, thì chắc chắn cũng biết vài chuyện.  

             Vì thế, trước khi rời đi, Lý Dục Thần đã truyền âm cho Trần Văn Học, bảo anh ta để ý đến Edward. Với sự phối hợp giữa Trần Văn Học cùng Joyce, sức mạnh của hai người ở vùng Romat thế này cũng đủ ứng phó với phần lớn các nguy hiểm.  

             Nếu thực sự xảy ra chuyện, Lý Dục Thần cũng có thể kịp thời quay về.  

             Lâu đài cổ dưới rừng trông có phần âm u, mặt đất ẩm ướt, dây leo và cỏ dại che khuất cả con đường nhỏ cùng cánh cửa ban đầu, trông như đã lâu không có ai ở.  

             Nhưng ảo cảnh này có thể qua mặt người thường, chứ hoàn toàn không lừa nổi Lý Dục Thần.  

             Lý Dục Thần khẽ lướt người, đã xuất hiện trong căn phòng ở tầng hai của lâu đài.  

             Trong phòng ánh sáng lờ mờ, đồ nội thất kiểu cũ tỏa ra mùi ẩm mốc u ám.  

             Có ông lão béo phệ, già nua đang ngồi trên chiếc ghế gỗ sồi kiểu cổ, mắt hơi khép hờ.  

             Bên tay vịn của ghế đặt cây gậy chống.  

             Cửa sổ hé mở, tia nắng mỏng manh chiếu vào, rơi xuống những nếp nhăn sâu cạn khác nhau trên gương mặt ông ta, rồi chẳng thể thoát ra được nữa.  

             Sự xuất hiện của Lý Dục Thần khiến gương mặt ông lão thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh.  

             “Cậu đến rồi.” Ông ta tựa người vào ghế, khẽ gật đầu, với lấy cây gậy bên cạnh, chỉ vào chiếc ghế đối diện chéo bên kia. “Ngồi đi, ở đây chỉ có ông già như tôi, nên không pha cà phê cho cậu được, nếu khát, trong tủ bên kia có rượu nho đấy.”  

             “Ông biết tôi sẽ đến sao?” Lý Dục Thần không ngồi xuống.  

             “Tôi biết, chỉ là không ngờ cậu đến nhanh như vậy." Giọng bá tước Dracula có chút mệt mỏi, "Duke không nghe lời khuyên của tôi, tự chuốc lấy hậu quả, còn khiến cả Huyết tộc chúng tôi chịu tai họa.”  

             “Ông nghĩ tôi đến là vì chuyện của Duke sao?”  

             “Chẳng phải sao? Cậu sở hữu sức mạnh gần như thần linh, Duke đắc tội với cậu, cậu giận lây cả Huyết tộc, giáng xuống thánh phạt, đó là điều bình thường. Nếu tôi có sức mạnh như cậu, tôi cũng sẽ làm như vậy.”  

             “Ha ha, ông đánh giá tôi quá cao rồi, cũng tự đề cao chính mình đấy. Tôi không phải thần, sẽ không giận cá chém thớt, càng không tùy tiện trừng phạt hay nguyền rủa chủng tộc nào. Còn về ông…” Lý Dục Thần cười, “Chưa đủ tư cách để khiến tôi phải đích thân tới đây.”  

             Trên mặt Dracula thoáng hiện lên vẻ giận dữ, làn da nhăn nheo khẽ co rúm khó nhận ra, ánh nắng chảy qua những nếp nhăn, che giấu đi sự khó chịu của ông ta.  

             “Vậy cậu đến đây làm gì?”  

             “Lilith ở đâu?”  

             “Lilith…” Dracula khẽ cười, “Con bé là cô gái tốt, vừa đáng thương vừa đáng yêu, tôi coi con bé như cháu ruột vậy.”  

             “Đừng đánh trống lảng nữa, tôi không kiên nhẫn như ông nghĩ đâu, ông không nói, tôi vẫn có thể tự tìm ra. Nhưng đến lúc đó, ông nên nghĩ đến số phận của chính mình cùng cả tộc của ông.”  

             “Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, tôi chỉ là ông già thôi, mặc dù chúng tôi thường được gọi là tộc bất tử, nhưng trên đời này căn bản không hề tồn tại chủng tộc bất tử nào cả. Bởi vì chủng tộc nào cũng phải sinh sôi, mà sinh sôi thì không thể có được sự trường sinh của từng cá thể. Đây là quy luật, à, ở Đông Phương các cậu gọi là ‘Thiên Đạo’.”  

             Dracula nhắc đến “Thiên Đạo”, khiến Lý Dục Thần hơi bất ngờ.  

             “Sinh sôi mà không chết, điều đó đi ngược ý chí của thần.” Dracula tiếp tục nói, “Cho nên, chưa bao giờ tồn tại tộc bất tử. Chỉ có thần linh mới bất tử. Ai cũng có thể mơ tưởng trở thành thần, ví dụ như Duke. Nhưng tôi thì không, tôi phải bảo vệ chủng tộc của mình, bảo vệ con cháu của mình, bao gồm cả Lilith.”  

             “Tôi đã tuổi già sức yếu, chẳng còn sống được bao lâu. Nếu cậu muốn giết tôi, chỉ cần nhấc tay là xong. Cái chết đối với tôi, không phải là nỗi sợ, mà là sự giải thoát.”  

             Dracula trả lời lời đe dọa giết chết của Lý Dục Thần bằng thái độ bình thản lẫn không sợ hãi.  

             Lý Dục Thần không tỏ rõ thái độ đồng ý hay phản đối, thản nhiên nói: “Tốt, mong là lúc chết ông thật sự không sợ.”  

             “Để tôi kể cho cậu nghe câu chuyện, có thể cậu sẽ thấy hứng thú, là chuyện về Lilith.”  

             Dracula ngập ngừng chút, như đang chờ Lý Dục Thần có phản ứng, nhưng đáng tiếc chẳng nhận được chút hồi âm nào.  

             Ông ta quay đầu nhìn Lý Dục Thần, phát hiện người thanh niên Đông phương này từ đầu đến chân đều toát lên vẻ thản nhiên. Cái kiểu thản nhiên đó, như thể chẳng màng đến điều gì, chẳng bận tâm đến thứ gì khiến ông ta thấy rất khó chịu. Rõ ràng là đến để cầu người cơ mà, chẳng lẽ không sốt ruột chút nào sao?  

             “Cái tên Lilith rất đặc biệt, được thừa hưởng từ mẹ của con bé.” Dracula tiếp tục nói, “Mẹ con bé được truyền từ bà ngoại nó...”  

             “Trong ghi chép cổ xưa, bà ngoại của con bé vốn là thiên thần xinh đẹp, luôn ở bên cạnh Thần. Nhưng bà ngoại của con bé đã bị ma quỷ dụ dỗ, vì mưu cầu sự sống vĩnh hằng mà đánh cắp Huyết Dịch Nguyên Sơ.”  

             “Bà ngoại của con bé có được sinh mệnh vĩnh cửu, nhưng cũng phải chịu lời nguyền lẫn hình phạt của Thần, chìm đắm trong bão tố cùng ác mộng, chỉ có thể dùng chính máu của mình để trả tội lỗi khi xưa.”  

             “Để trốn tránh sự trừng phạt của Thần, bà ngoại của con bé đã đến nhân gian, kết hôn sinh con, nhưng từ đó đã khai sinh ra chủng tộc, đời đời kiếp kiếp, thế hệ nối tiếp thế hệ, cùng bà ngoại của con bé gánh vác món nợ máu vô tận này.”  

             Nói đến đây, trên gương mặt già nua của Dracula hiện lên làn máu đỏ, ông ta bắt đầu nổi giận.  

             “Tại sao?” Ông ta chất vấn, “Tội của người đi trước, vì sao hậu nhân phải gánh? Tội của thiên thần, vì sao người phàm phải chịu? Tội của ác ma, vì sao người vô tội phải gánh lấy? Chỉ bởi vì có quan hệ huyết thống, có chung dòng máu thôi sao?”  

             Dracula chống gậy gõ mạnh hai cái xuống sàn, phát ra tiếng cốc cốc trầm đục, dường như định đứng dậy, nhưng không rõ là do thân thể quá béo hay vì già yếu không còn sức, cuối cùng ông ta vẫn từ bỏ.  

             “Haiz!” Dracula thở dài, “Cả đời tôi đã luôn nỗ lực để giúp tộc mình thoát khỏi tội lỗi đó. Suốt hàng thế kỷ qua, tôi đã gia nhập rất nhiều giáo hội, quỳ lạy các vị thần, cầu xin được tha thứ, chỉ mong tộc tôi có thể lần nữa được thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì. Thần linh sẽ không dễ dàng tha thứ cho tội lỗi của con người, dù cho tội lỗi đó không phải do tôi gây ra. Họ chẳng màng đến công bằng, họ chỉ cần dùng trừng phạt để duy trì uy quyền của thần thánh. Còn người chịu phạt là ai, họ hoàn toàn không quan tâm.”  

             “Thần thánh trong thế gian này nói chung đều như thế cả.”  

eyJpdiI6IlR6NHBPeWRrMklQXC9WSWJhNCtyYlp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFwaTI1c045SlwvUW9qdlY4Ujh1VzltTUtCdzluYldKK2hsZUpNUit4XC9TMkx1T2RicU5DOFZuWktlUU5XMnM5dlVUZXkxaVNoeEtuSjBXZDNuek5yMERPK0haVHBsRjEwcm5DWFpxQnhRdUptTytzbU0wMU16SG5nUVhFRGs1YUNEc1VDYkhHXC9UWUMxS3FHMk1Bam1cLzRuYzNzeWRYOXFISUxENGEyc09CQnY2TEk2b293eUNkXC9mTVwvQ0NPOUpKenQxQmtPYlFxR2NyTlpcLzF3ZkVJSG5GQ2lWXC95RlVcLzFQbGhyekpDTVpnNkFmSUZESDZFQnd2anpBOWRuSHY3WUpXclBucXlVdW1KNGFnd1B3VnBvQlNMWmJLUEhoUktuTzRoWTdmWStVam5RQnJMcFFhQWpRSGNFZnU2OXRsc1p4IiwibWFjIjoiZDE5MjU5MGI5Y2ExZWFhODQ2Yjk0OTEwODJjMjFkMjg1NWQwYzllYjMzNGIwMjk1Y2Q4NzA4NzYzOWNmNzkxMiJ9
eyJpdiI6IlZORE9KVFdRR2MycWM0bFlxRWJvRVE9PSIsInZhbHVlIjoibWtQS2JPU2ljZkJIRllBTUxqSjFobEZuVm9TaVg4aVZtTlJ6OE8rRFdSNE1nejhJZFNQQUtCYldlc0ZQS3BDWU9NQ1doNjdVZW1zbWdrcEU5ZEIzZUhVQlowa1VLUElkR0FlT3MzQ2s3Z2FqOXl2UUNFbm93WVZhU2Y2ZW02M2ZPbkFcL1d3dlRMbXFaZ0FEQTQ3eW11Qk9ieW4xTHRMMEEwQTZ3NGZuRnFrR0VwbWdXUlR5Q3JMME8xczVIRTZKRUV2OEJWTVJoQnVJcUU1NUM0Y1kySGFLUWRKUkprVmdld0hTYmVSN3BaeXFjODFIS1h6UVBsclwvNjBjaTA0aFZWZkJtMzQ1RHFLUU4wNTVTc0VUU2hhZlRxVmZ6SVU2S3NRVHV0TnA4NWZ3RmNiUVhHWmRRbEVqMFJMTytITzRoWGQ3YTVHNFwvbXVmczd0ZTNRMlpMbGpZRXJoU2I5WFM0QmhrbDMwRWtJRCttb2JXZXhkQlNGMUI4OVdIUGs5TnRONFZVZklPRGRUNFwvOU5SK1pEUG83Wm5XWHZ6ODNVQkhvRVZ1d0tlS0hzWEFDbFVEVEozSGtuMlMreFk4SytnS1hwUnhmNFwvSmpQNjByYzJBSEdWc0hyUVQ5aTR4OENkbFFOYWszV2hqYmxSUT0iLCJtYWMiOiIyNDA0MmE4YmExOGFjODk3ODE1ZmFhYTQ3ZGQ5MzdjMGY2NjU1ODE2Yzk2NWRkMjZmM2NhM2IwMzUyYjM3MTczIn0=

             Lý Dục Thần hơi nhíu mày, nói: "Cho nên, ông định hiến tế Lilith cho thần linh sao?"

Ads
';
Advertisement
x