Bầu trời phía trên Lâu đài Dracula bị bao phủ bởi đám mây đen dày đặc, che khuất phần lớn ánh nắng mặt trời, khiến bầu trời trông u ám nặng nề.  

             Mặc dù vậy, người áo đen vẫn không ngừng run rẩy, như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng tận.  

             Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên trời, giơ tay chỉ: “Mây tan!”  

             Đám mây đen lập tức tản ra bốn phía, ánh nắng vàng rực như thác đổ tuôn tràn xuống.  

             Cảnh sát Dominic kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt nữa tưởng mình đang mơ hoặc bị xuyên vào chiều không gian huyễn hoặc nào đó, mãi đến khi tiếng gào thét đau đớn của ma cà rồng vang lên, anh ta mới hoàn hồn.  

             Trần Văn Học bước tới vén chiếc áo choàng của người áo đen lên, nhìn thấy làn da trên mặt hắn nổi đầy những mụn nước từng lớp từng lớp dưới ánh nắng mặt trời. Những mụn nước nhanh chóng vỡ ra, mủ bên trong trào ra, ăn mòn lớp da xung quanh, khiến sự thối rữa càng trở nên trầm trọng.  

             Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc khó chịu.  

             Dominic nhíu mày, là cảnh sát, anh ta từng thấy vô số cảnh tượng ghê tởm và kinh hoàng, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến con người đang còn sống mà bắt đầu phân hủy ngay trước mắt mình.  

             Anh ta cảm thấy buồn nôn, thứ gì đó chua chua đắng đắng từ thực quản trào ngược lên, dâng vào miệng. Ban đầu anh ta định nuốt xuống, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đang phân hủy kia thì không thể nào nuốt nổi, lập tức quay người, cúi xuống nôn mửa.  

             “Tôi nói! Tôi nói!” Con ma cà rồng cuối cùng cũng chịu khuất phục, giọng nói đã trở nên mơ hồ vì cổ họng tổn thương, miệng hắn tuôn ra dịch mủ khi nói chuyện.  

             Trần Văn Học bịt mũi, vung tay dùng luồng chưởng gió kéo áo choàng phủ lên mặt con ma cà rồng.  

             “Bá tước... Ở Bran... Từ đây đi về hướng đông khoảng bốn mươi cây số.”  

             “Còn Lilith?”  

             “Tôi không biết... Nếu cô ta không ở Bran thì chắc là ở Hắc...”  

             Câu nói của người áo đen còn chưa dứt, hắn đột nhiên ôm lấy ngực, đau đớn ngã vật xuống đất, toàn thân co giật dữ dội.  

             Trần Văn Học chửi: “Mẹ kiếp, yếu đến mức không chịu nổi ánh nắng, người tuyết còn mạnh hơn mày!”  

             Lúc anh ta chuẩn bị kéo hắn trở về tầng hầm.  

             “Không cần đâu.” Lý Dục Thần đột ngột nói, “Hắn không chết vì bị nắng chiếu, mà là do cấm chú trong người hắn phát tác.”  

             “Cấm chú?”  

             “Đúng vậy, vừa nãy tôi đã nhận ra, trong máu của hắn có cấm chú, ban đầu tôi định đưa hắn ra ngoài nắng, mong rằng cấm chú sẽ mất tác dụng. Nhưng khi hắn bắt đầu khai ra, cấm chú vẫn bị kích hoạt.”  

             “Tại sao chứ? Có ai điều khiển từ xa sao?” Trần Văn Học tò mò nói.  

             “Không phải, là vì ý chí của hắn sụp đổ. Loại cấm chú này được chôn sâu trong máu, liên kết với linh hồn, khi ý chí sụp đổ, cấm chú sẽ phát động, không gì có thể cứu được.” Lý Dục Thần nói.  

             “Chuyện này rất giống với cấy ghép tín ngưỡng của Thái Dương Thánh Giáo!” Joyce nói, “Xem ra đám ma cà rồng này với giáo hội quả là có quan hệ không tầm thường, đến cả phương pháp cấy tín ngưỡng cũng học được.”  

             Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Ai học ai thì còn chưa chắc đâu.”  

             Joyce sững người: “Hả? Ý anh là, việc cấy ghép tín ngưỡng của giáo hội là học từ ma cà rồng?”  

             “Rất có thể.” Lý Dục Thần nói, “Theo như Carroll với Alex nói, ban đầu khi giáo hội được thành lập thì hoàn toàn không có cái gọi là cấy ghép tín ngưỡng, các đoàn thiên sứ cũng chưa từng khuyến khích điều đó, sau này là do giáo đình bày ra, thậm chí thánh Akibe cùng Camiel còn phản đối việc này. Tôi nghi ngờ rằng vị bá tước kia có quan hệ bất thường với giáo chủ ở đảo Delin. Có thể bọn họ đã thực hiện giao dịch nào đó, gia tộc ma cà rồng cung cấp vài bí thuật cho giáo đình, còn giáo đình thì hứa hẹn điều gì đó với họ.”  

             Trong lúc họ trò chuyện, con ma cà rồng dưới đất đã không còn cử động.  

             Chiếc áo choàng đen dưới ánh mặt trời ánh lên tia u ám, máu từ bên trong chảy ra, cơ thể hắn nhanh chóng xẹp xuống.  

             Thấy người áo đen đã chết, Lâm Thiên Hào sốt ruột nói: “Rốt cuộc Lilith đang ở đâu? Chữ ‘Hắc’ hắn nói cuối cùng là có ý gì?”  

             Lý Dục Thần nói: “Bây giờ thì chưa biết, may mà hắn đã nói ra vị trí của Bran, chúng ta đến đó tìm thử xem, chỉ cần tìm được Dracula, thì tung tích của Lilith cũng sẽ rõ.”  

             Lâm Thiên Hào cũng biết không còn cách nào khác, đành phải đi tìm Dracula trước.  

             Đúng lúc này, đội cảnh sát bất ngờ xông vào, người dẫn đầu là cảnh sát mập mạp.  

             “Cảnh sát trưởng Edward!” Cảnh sát Dominic đứng nghiêm, giơ tay chào.  

             Cảnh sát trưởng khẽ gật đầu, mặt mày sa sầm hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”  

             “Là như thế này…” Dominic đang suy nghĩ cách để báo cáo, nhưng chuyện xảy ra hôm nay quá sức kỳ quái, anh ta cân nhắc mãi, nói lắp bắp cả đống, cuối cùng cũng miễn cưỡng kể rõ được đầu đuôi.  

             “Ma cà rồng?” Sắc mặt Edward càng thêm u ám, tức giận quát: “Tôi cử cậu đi điều tra vụ mất tích người, cậu tưởng đổ lỗi hết lên đầu ma cà rồng là xong chuyện à? Thật nực cười! Nực cười hết mức! Đồ ngu! Bịa ra loại lời nói dối thế này chỉ càng cho thấy sự bất tài của cậu!”  

             “Thưa cảnh sát trưởng, nếu anh không tin thì có thể xuống xem thử, dưới tầng hầm có rất nhiều lồng sắt, bên trong đều có người bị nhốt!” Dominic nói.  

             “Được rồi, tôi sẽ cử người xuống xem, còn bây giờ, đưa tất cả bọn họ về đồn lấy lời khai cho tôi, bao gồm cả cậu, Dominic, cậu cũng phải tiếp nhận điều tra cho đến khi mọi chuyện được làm rõ.” Edward tức giận nói.  

             “Nhưng mà…” Dominic còn định cãi, nhưng đã bị cảnh sát bên cạnh chĩa súng vào, “Thưa cảnh sát trưởng, thế này là không công bằng!”  

             “Đúng, không công bằng. Nhưng trên cái thế giới chết tiệt này làm gì có công bằng chứ?” Cảnh sát trưởng vẫn chưa nguôi giận, lẩm bẩm đầy bực tức, “Dominic, nhớ cho kỹ lời tôi, có những điều tốt nhất là đừng nói bừa, đặc biệt là ở Romat này, cậu không biết bọn quan chức ở tòa thị chính yêu lũ ma cà rồng cỡ nào đâu, nếu cậu dám làm hoen ố danh tiếng của bọn chúng, họ sẽ xé xác cậu ra đấy!”  

             “Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật! Thật mà, không thể nào vì thế mà biến thành giả được.” Dominic vẫn kiên quyết.  

             “Ồ đúng rồi, đúng rồi, sự thật sẽ không biến thành giả dối, nhưng những lời cậu nói thì chẳng ai tin đâu, đến cả ma cũng không tin. Đi thôi, quay về cùng mấy người bạn mới quen này của cậu đi, trên đường có thể bàn bạc trước lời khai, nhưng khi về tới đồn thì các người sẽ không còn cơ hội đâu. Hãy suy nghĩ kỹ xem nên nói gì.”  

             Cảnh sát trưởng sốt ruột phất tay ra hiệu, dẫn theo mấy cấp dưới đi xuống tầng hầm, số còn lại phụ trách áp giải Dominic cùng những người khác về đồn cảnh sát.  

             Dominic nhìn đám người Trần Văn Học bằng ánh mắt áy náy, đang định nói gì đó thì chợt phát hiện thiếu mất một người, rõ ràng ban nãy có bốn người, giờ chỉ còn ba.  

             Anh ta đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.  

             Trần Văn Học cười với anh ta nói: “Cảnh quan Dominic, bọn tôi sẽ theo anh về lấy lời khai, làm nhân chứng cho anh, nhưng mà đã được cảnh sát trưởng của anh cho phép bàn bạc trước lời khai, thì chúng ta nên tranh thủ trên đường nghiên cứu xem nên nói thế nào cho hợp lý.”  

             …  

             Khi bọn họ bị áp giải về đồn cảnh sát, thì Lý Dục Thần đã đến khu rừng cách đó bốn mươi cây số.  

             Nơi này cách xa khu trung tâm thành phố Romat hơn, còn hoang vu hơn cả khu vực nơi tọa lạc của lâu đài Dracula, khắp nơi là những thân cây to lớn và dây leo rậm rạp, cỏ dại mọc đầy đất, gần như không có đường đi.  

             Thế nhưng, ngay giữa khu rừng như vậy lại có tòa lâu đài cổ xưa, quy mô nhỏ hơn lâu đài Dracula rất nhiều, trông thậm chí còn có phần đổ nát.  

eyJpdiI6InhGTmxTTUdIWlp5ZnB1a2xUZTJOOUE9PSIsInZhbHVlIjoidDRcL05RSitwMG1ZSSthRngwMGd6bHRmZEt0U0hkSlJNNTJuc3FwSGxUdkNSTm5iT281bm91dDVXN1doajU1K0cyT1RrTExRbVwvb3FIXC9mMW9mSDQzQytcL3BVZ0F0Sm1EWWZZdE8reXJsOFIyS0duXC9JeFhHZnhSQVFCSkxPS1VZOTd6Rk1na1wvUmNJcDZkNHF1MUxBQnA3d1JkN0FwcXhzZENnYnBPN2ZwK2xoYkFQRXFESXNUNFZjNkdmWVBhNVlOZHlua2d1b3dBb2xubzNnRDc0eHM0S1wvZTh2S3AzVGtkWjhnRStTZHRpSmVuaUdPcHNhNUFxMEdmcStOMTExYjZiWnRUOURUUGw4YzAwNGhPbnRSc3BNYWlzcm8rOVdKZjBaRUlhSmRSQU82M1pTYnBIZ0V2ZTFhUStWbWU4SEt0Vmx0S3h4UWpmMStJUlFxd2p2ZjhCYVdhcUJBbVMxcFNtY1p1VFcwWGFwUVc5YjdadzJpK3N0RmVGYUUyTWJHb2x4dXZubUN6YUltZ1hXOGxSVGNkWXhTSThpR2l4aGkxSXZWVEZrTHphUmhrcjdSVVhKRnJONDNqMnA2d09BUlpBcEJxWStlNkhNMFZiT1wvMThhSEdYdz09IiwibWFjIjoiYThkYjM1MjdmZWUwNjJhN2Q3YmY2NGE3M2NlYTJjY2IzM2EwZjA0NGJiNzEwMGZlYjBlYzRjMmI1NzMxNTg2NSJ9
eyJpdiI6IlJqUkQ0b2llbFwvUGVIQlVPU1lHeVNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFIa1VGMW41SDZDbVNiRlF4Q2RzVVl4cHNjOVlNd2JZZnlKQkdxek9YT0dLTldVR3lwQWdmQzE5dnQyckszXC94ZVZTK25lQ3MwSkM5ODFuRnkyZWVLQUVzcHg0WmVORjlcL3Z1SWxSNTlUZENRbW9pN2JNcnpmYklJVHBQakpEd3dOcUxiSm9WTmpqQUVKZWZSelI3MmNiSmg4YTJzc3ZSZENLckNxUFFsdkp3b1puV0k4a1wvSlwvMmhDU1NxWFZ3ZlYiLCJtYWMiOiIyZjg5MjI4ODk2OTQ5ZmI1ZmQ0YzU5M2ZiZjNlMGRlYzQ4MzVjNzE5NDIwMzYzOTkyYzAzMWZiMWIzNjQ3MjdlIn0=

             Đây mới chính là lâu đài chân chính của loài ma cà rồng.

Ads
';
Advertisement
x