Bé Yêu Của Ông Trùm Xã Hội Đen - Lý Nhiên

Chương 8

Nhốt Lý Nhiên vào xe, Bách Thời Nhiệm đã thấy năm tên đàn em của mình lôi kéo một gã đàn ông với bộ dạng thê thảm tiến đến trước mặt. Gã cố vùng vẫy, nhưng dưới sức ép từ những cú đấm và ánh mắt thờ ơ không có ý định tha, gã không thể nào thoát được.

Bách Thời Nhiệm cười khẩy, nụ cười sắc lạnh như dao, đầy sự khinh miệt. Gã trước mặt chính là kẻ đã dám trộm dữ liệu sòng bạc của anh rồi tẩu thoát – một hành động mà không ai có thể dung thứ. Anh giơ tay ra trước mặt, không cần nói một lời, nhưng Bạch Phong ngay lập tức hiểu ý. Cậu kính cẩn rút khẩu súng từ trong áo khoác, đặt vào tay Bách Thời Nhiệm.

Anh đưa súng lên, nhắm thẳng vào chân gã bắn một phát.

"Đoàng"

Ngay cả Lý Nhiên ngồi trong xe vẫn nghe động tĩnh bên ngoài, cô vẫn dõi theo chuyện bên ngoài.

Gã đàn ông thở hổn hển, ánh mắt hoảng sợ khi thấy nòng súng đen ngòm chỉ thẳng vào mặt mình. “Xin… xin tha mạng! Tôi không cố ý... làm ơn.."

Nhưng lời cầu xin của hắn chỉ như gió thoảng qua tai Bách Thời Nhiệm. Đối với anh, sự phản bội là điều không thể tha thứ, và những lời cầu xin chỉ càng khiến anh thêm chán ghét. Anh mạnh tay đưa nòng súng vào trong miệng gã.

Gã toàn thân run rẩy, hoảng sợ hơn khi nòng súng đang ở trong khoang miệng. Gã cầu xin anh tha mạng nhưng vì bị nghẹn bởi súng nên những lời thoát ra nghe như không nghe.

Bách Thời Nhiệm hơi ghé sát gần mặt gã để nghe nói gì nhưng chừng 5 giây sau đứng thẳng người gật nhẹ đầu, gã vui mừng ra mặt, nhưng hành động tiếp theo của anh khiến gã không kịp ăn năn, Thời Nhiệm

bóp cò không chần chừ, viên đạn xuyên qua khoang miệng gã, chấm dứt tiếng kêu thảm thiết. Gã đổ gục xuống, máu từ miệng hắn chảy ra loang lổ trên nền đất, một vệt đỏ tươi.

Năm tên đàn em đứng đó, không dám thở mạnh, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng với ánh mắt bình tĩnh xen lẫn tôn kính vì đã nhìn cảnh này vô số lần. Không ai dám nói một lời hay tỏ vẻ bất mãn, họ biết rõ đây là cách đại ca xử lý kẻ phản bội. Khi Bách Thời Nhiệm hạ súng xuống và quay người lại, từng tên cúi đầu kính cẩn, đồng thanh thưa anh "Đại ca".

Ngay sau đó, họ nhanh chóng bắt tay vào việc, dọn dẹp hiện trường một cách thuần thục và im lặng. Mỗi người đều biết vai trò của mình, phối hợp hoàn hảo như một cỗ máy được huấn luyện kỹ lưỡng. Bạch Phong cũng góp sức cùng họ, đảm bảo rằng không một dấu vết nào bị bỏ lại.

Khi tất cả đã xong xuôi, họ lại một lần nữa cúi đầu chào Bách Thời Nhiệm, chờ đợi sự cho phép để rời đi. Anh chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì, rồi quay trở lại chiếc Cadillac, nơi Lý Nhiên vẫn đang bị nhốt bên trong, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng mà không thể nào rời mắt.

Lý Nhiên người run rẩy, đôi mắt lộ rõ nỗi sợ hãi không thể che giấu. Khi Bách Thời Nhiệm mở cửa và ngồi xuống bên cạnh, cô theo phản xạ rút người về phía góc xa nhất của ghế, như thể khoảng cách ấy có thể giúp cô thoát khỏi anh. Bàn tay cô run run đưa lên nắm lấy tay cầm cửa, cố gắng mở ra một lần nữa, nhưng nhận ra nó đã bị khóa chặt. Tuyệt vọng, cô quay lại, đôi mắt chạm phải ánh mắt sắc lạnh của anh.

Bách Thời Nhiệm không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cô. Gương mặt anh vẫn lạnh lùng, dửng dưng, nhưng ở khóe miệng thấp thoáng một nụ cười như thể đang thích thú với nỗi sợ của cô. Anh không cần nói lời nào, nhưng sự hiện diện của anh đã đủ để khiến cô cảm thấy mình hoàn toàn bị bao vây, không còn đường thoát.

Nhận thấy mọi cố gắng đều vô ích, Lý Nhiên dừng lại, toàn thân căng cứng trong im lặng. Anh chỉ ngồi đó, ánh mắt rời khỏi cô, để mặc cho nỗi sợ hãi dần dần chiếm lấy cô từng chút một.

Bạch Phong ngồi vào ghế lái, nhanh chóng quan sát tình hình qua gương chiếu hậu. Cậu thoáng qua nhìn thấy sự sợ hãi rõ rệt trên khuôn mặt Lý Nhiên, nhưng ngay lập tức, cậu quay sang hỏi ông chủ mình bằng giọng điềm tĩnh:

"Đã xong bây giờ chúng ta trở về biệt thự, thưa anh"

"Không cần, đưa cô gái này về nhà" Thời Nhiệm nhìn cô xong hất cầm về phía Bạch Long ý nói rằng hãy đưa địa chỉ nhà.

Lý Nhiên nhìn qua cửa xe, rồi nuốt khan, lấy lại chút can đảm để cất lời. Giọng cô khẽ run, những từ ngữ phát ra rời rạc, thể hiện rõ nỗi sợ hãi chưa nguôi.

"Cho… cho tôi về… địa chỉ là… khu phố số 5, nhà số 12..." giọng nói lắp bắp của cô khiến không khí trong xe như đông cứng thêm. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt thoáng nhìn lên gương chiếu hậu đã bắt gặp ánh nhìn từ Bạch Phong, khiến cô càng thêm bối rối. Cậu chỉ đáp lại bằng cái gật đầu ngắn gọn, rồi liếc qua Bách Thời Nhiệm như để chờ đợi phản ứng từ anh, Thời Nhiệm khẽ gật đầu.

Không khí trong xe chìm vào sự im lặng căng thẳng, nặng nề đến mức Lý Nhiên cảm thấy mình như bị ngột ngạt. Không ai nói với ai một lời, chỉ có tiếng động cơ xe đều đều vang lên trong đêm. Cô ngồi đó, cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong là một mớ cảm xúc hỗn độn mà cô không thể kiểm soát. Cô tự hỏi mình hàng trăm câu hỏi: "Tại sao hắn lại cứu mình?", "Hắn ta là ai? Tại sao lại xuất hiện đúng lúc đó?", "Mình có nên cảm ơn hay sợ hãi?"...

Những hình ảnh ban nãy hiện lên trong đầu, đôi tay cô khẽ run khi nhớ lại ánh mắt sắc lạnh, đôi bàn tay không hề do dự khi kết thúc mạng sống người khác. Thật kỳ lạ, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ ngồi trong cùng một không gian với một kẻ giết người – kẻ đã ra tay tàn nhẫn trước mặt mình mà không chút đắn đo. Và cũng thật khó hiểu, tại sao cô lại cảm thấy mình an toàn khi ngồi bên cạnh người đàn ông này, dù từng dây thần kinh đang la hét cảnh báo về sự nguy hiểm.

eyJpdiI6IlZPZHVEUjUxM01aTnpQc2QwR0xjUEE9PSIsInZhbHVlIjoiWmdobzJrMTFPeTl3UXdxanJyNFpDMjl5S3luaklCY1E3M2I0dDZ6bWFpMzJsRXFcL2pHRGU2ZVRmdEYzQlZTU2owcXAzUEt5OEI4S29hdmRRems4RnVjRUw3UmJNUElNN0h4NDBJdFU1RmhHQVlqOE1HNGtIRVhhdng1WVwvd1p4SzBqZ0FZakQrblA3bHE0N0JqNklnY0J1NzVVekVLT0ZEYUlmU2pIQ2VkbnNUY242SDVIRGlBQktVbjRsaGlxMVN0SVdPNzJGSWs2cUNHSmNLMHk3MVwvWjYwOUpxVm1vZDE4T0lMXC9sR05GOHg0OWVMRG5KeElCSjk2ZlVTOStYSVNCYzRqSTd6Z1FRYUlsNEtjVFFzMzJmS1p4VmlWdlNWejRwcU4wRXJyWnlXbFZXMzdOeXBCa2RYT3NhUkdkNFFsRTF5eTZtUCtpUWlQUkMyWGw0c2psdCtMM1NJU29EVVlNXC80akRwRzVUZ3FVeE5UZzFRZ1lXQXUwNitUREJ3Z0M3UjFhZ0U4cHF2M1dCc01XMnd6QjJvU0gwbzBSXC91U1A4VHo0bmlZYlpGQ0M4SVwvb3hZMEdwWFwvdTBKXC9qWjBTd3kxTFFvUmNlTDJWV2wzSkVvajV0SHM0TVk3eHVmeTRJXC9HWkorNCtOVnRzT1VcL3NTdTZNVmgrS25QNW9peTd4QkhmUjV0Y1hhNzYwM1N3MGt4WUdyVzZXRnFtM2dqVjRuN2MxSkR4SFVHT0lkWTg4dkZjR2xTVGFKVVpsV1R5Ym1UU2FsaWxXXC9vZDV2OElpNkxNbFpqWlBpRFVMdGlwd05sSmRsRDUzXC9sVFNJMnFsbU9BeklhMW5HOVRtYURNQXR0ZmltbnFiY0wzZ05yS1JWTzFUS0EzdzdtQW5yTVM3dVEzblwvbHp3RW5XSmRHUjY2UmhsQjN4V0xGRzBBaUF1NGtKRkg3QXUxZnFRa3UzcExwVUd3ek1JUFRJenBzb3NCWElqOFJiT1dZdFZndGFiMFFzTk1lY2ROVm9XZ25DQVJ3T2ViTnVcL3ZOQVNsQ0ZuK2E1M0NHZz09IiwibWFjIjoiNzcxNmVmMTU5ZWI5OGRmNGU1ZjkxY2E4OTc1MTNkZTA2NjBmOTBkYTlhODc3ZmM4MGJiNWQwMzUwNWI5ZjI4OSJ9
eyJpdiI6IjNPVmZPSGxCVWhDQnI2RE5ZZmo2N1E9PSIsInZhbHVlIjoiOFVHc3NYUVA4WFdcL0NTU0htc1pcLzdOelhFWFFGbkEyR2ZlcGNMYW9YRm1BVDJvS3V0WWdXVGFCZFR0OEo3Y2FTVTdSSVkwQ1FtcUFjeFhyeVhXOVlVNkhBQXZFSEhyeWJhYW5QQWJNWGJXUTNZazdEVVhYRTlLNVwvdjdjVEQxTWc1SzA0QXpKZk1HNUNRQlpsTkhLV2hjRnFBb3o1Zm85WGkyYllXSVhuOGdGWlhDMnFRYm9jTmhleFhwVFR3UUdkcUVCZFh3blZCTlRRenk2ZTRwNUl2eGFxbWVNS2dsbXZzeW4yQkNCTTZsbDVXOTBLODlvWE1rckU4eVBoOVFycHlseGtTNGZ4ZlJmaVRZTldUam92WXlKT2kzV0dhN2xYckxtS3YzMmFQcHhSbThRU1poNDhLQmNFdzFhSDdNd0VhXC9nbjk5OWZQczlqYnRHU3pwRlp5KzQyVzVxVXJZWGRvUXVmblZWVHByTCtLbVhIRTZWcmhkNFNPeVNHNElsbCIsIm1hYyI6ImRhZjIzMTExY2Y4YzhhMDNkYTZjZTMyYTIwNDcxN2M2YTdiZmIyMjkwNTJmYmM5NDM5ZTNhZDU2ZjYwNGJkZjcifQ==

 

Ads
';
Advertisement