Bé Yêu Của Ông Trùm Xã Hội Đen - Lý Nhiên

Chương 9

Bách Thời Nhiệm ngồi im lặng bên cạnh Lý Nhiên, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại dậy lên một cơn sóng ngầm mà chính anh cũng không hiểu nổi. Anh chưa bao giờ thích dính dáng đến phụ nữ hay để cảm xúc can thiệp vào quyết định của mình, nhưng hành động ban nãy, cứu cô gái này, là một điều hoàn toàn bất thường.

Đôi mắt anh nhìn ra cửa xe, nhưng suy nghĩ lại bị kéo về phía cô. Anh tự hỏi, liệu cứu cô có phải là một sai lầm không? Tại sao cô lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Và tại sao khi thấy cô bị những gã đàn ông bao quây, trong lòng anh lại cảm giác đôi chút khó chịu. Chỉ là trùng hợp vì nhà cô ở gần đây, hay cô còn liên quan đến điều gì khác? Sự tò mò pha chút khó chịu len lỏi trong tâm trí anh. Cô gái này, với ánh mắt đầy hoảng sợ nhưng cũng chứa đựng sự can đảm, khiến anh đôi chút dao động. Anh không quen với cảm giác này, cảm giác mâu thuẫn, như thể muốn giữ cô ở lại nhưng lại cảnh giác đẩy cô ra xa.

Cơn nghi hoặc này khiến anh thấy khó chịu, cảm giác bất lực khi không thể giải thích cho lý do của chính mình. Bách Thời Nhiệm khẽ thở dài, một tiếng thở nhẹ nhưng như trút cả nỗi căng thẳng trong lòng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thoáng thấy mình lạc lối, như đang đứng ở ngã rẽ mà không biết phải đi theo hướng nào. Anh là người đứng đầu, người luôn ra lệnh, nhưng đứng trước cô gái này, anh không thể hiểu nổi bản thân mình nữa.

Khi chiếc xe dừng trước nhà Lý Nhiên, anh liếc nhìn cô lần cuối. Đôi mắt cô vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi lẫn hoang mang, nhưng cũng có chút gì đó khiến anh không thể giải thích – một tia gì đó khiến anh mềm lòng, dù chỉ là thoáng qua. Anh cảm nhận rõ mâu thuẫn bên trong mình: sự thôi thúc muốn giữ cô lại và cái lạnh lùng của người đàn ông đã quen với bóng tối, không cho phép mình mềm yếu trước bất cứ ai.

Cuối cùng, anh quay đi, che giấu đi sự phân vân trong ánh mắt, tự nhủ rằng đây chỉ là một sự ngẫu nhiên.

Khi xe dừng lại, Bạch Phong không nói gì thêm mà nhanh chóng bước xuống, mở cửa cho Lý Nhiên. Cô nhìn anh trong một thoáng, đôi mắt còn đọng lại nỗi sợ, nhưng chưa kịp bước ra thì đã nghe giọng Bạch Phong trầm lạnh vang lên, nói lời đe doạ:

“Cô nên giữ kín chuyện tối nay. Nếu để bất cứ ai biết được… thì kết cục của cô sẽ không khác gì mấy gã đàn ông ban nãy.”

Lý Nhiên khẽ rùng mình, cảm thấy nỗi sợ càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Cô mím chặt môi, gật đầu thật nhanh để tỏ vẻ hiểu rõ lời cảnh báo. Ánh mắt Bạch Phong nhìn cô chằm chằm, khiến cô không dám đối diện lâu.

Ngay khi Bạch Phong lùi lại, cô không chần chừ thêm giây nào. Lý Nhiên nhanh chóng bước xuống xe, chạy vội về phía cánh cổng nhà mình, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ là phải thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Cô chạy một mạch vào trong nhà, khóa cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa và hít sâu để trấn tĩnh lại.

Cảnh tượng ban nãy, từng ánh mắt lạnh lùng và từng câu đe dọa vẫn còn ám ảnh trong đầu cô, nhưng cô biết, đây là điều không thể nói với bất kỳ ai. Cô vẫn không hiểu sao mình lại bị cuốn vào thế giới nguy hiểm này, và liệu đây có phải là lần cuối cô gặp gỡ con người đáng sợ ấy.

Lý Nhiên hơi thở còn hổn hển, tim vẫn chưa hết đập loạn nhịp. Bố mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, thấy cô về liền đứng dậy, nét mặt lo lắng. Mẹ cô nhanh chóng chạy lại, nhìn cô từ đầu đến chân và hỏi:

“Con bị gì thế? Sao trông con có vẻ hoảng loạn vậy?”

Lý Nhiên lắc đầu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để trấn an bố mẹ.

“Con không sao đâu ạ" cô nói, cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ, rồi nhanh chóng quay lưng bước lên cầu thang. Mẹ cô nhớ đến túi đồ đã nhờ cô mua, không thấy con gái xách về thì ngạc nhiên hỏi:

“Thế đồ mẹ nhờ con mua đâu?”

Lý Nhiên chợt sững lại ở bậc thang, hình ảnh những túi đồ rơi rớt trên đường khi cô bị mấy gã đàn ông chặn lại lập tức hiện lên trong đầu. Không biết nói gì hơn, cô đành quay lại, mỉm cười gượng gạo:

“À… con quên mua mất rồi mẹ. Ngày mai con sẽ đi mua lại.”

Nghe vậy, mẹ cô thở dài, lắc đầu ngao ngán, rồi quay sang nhìn bố cô với vẻ phiền lòng.

“Dạo này con bé cứ như là…” Nhưng chưa kịp nói dứt câu, bố cô đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai, kéo bà ngồi xuống ghế, cất giọng nhẹ nhàng:

“Thôi, con bé gặp nhiều chuyện xui xẻo rồi. Đừng lo lắng quá, để nó tự điều chỉnh.”

eyJpdiI6IjlldlJXYzdPU1djXC83ZnhaZm96M05RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikx0SkJEZE5lcnFNR1ZkdU1IZkkrKytSU2VmMklmcWpJNHVpdCtrOG1GdlhEQmZpSGlXWXo2RUpUZXhVcGZSRTlcL1MyWmpIcUY0SUZKdTV2b1FCSk5xam4rUlJLXC9xbnc0ZmkwVDhZWmI2VDQ2ZnlhNEo4QUFxd0hPM2N4TFgxMHhQMUFuZXVDMEZHNFNkaXBCRkFJVEhZcVE4SU82eFJrU1RCTlNLcVJ3UExTcHhLc25uTkhQQkZVN1wvWGRXQnh0R0dQY1FucTcyNWJYY21NdXpmdHlPWVlIUjRJTkhCdEtcL01OdHJybHVUYTdUUEtKNUxyXC8yTTU3ZStqWFwvWE05Ym94aXB6OFpHb05CK29UVk1FNUdGd2hPSEIyNklCYVczcjlvK3o3WkowUzBCaUVMM1g2ditVTUl5VlNaVWN5RWhSK1lHeVo4Q2h0eU1XZ2ZYZWJ1eGRXc2diNktqeUFCa0tEOW5JZ2V6WkNBZ0FPR0tBaFRhcDdSMm9DTGV5UHdNR24rMytkaVVZZEl3NEdZZ0VkaUpOXC84algraWh1b2V2bHJFR3RUNzZ3Q2JWWXMreVE5YkYzYlwvVWpGXC9GUlwvcHdCS0x1UnZvR3pUQ2lwck8zNk94d2lsSVRLY2RPSE1xU2xRVlBuellyU0FGY0pweDF4RFNCd3pYT0pQU1NCMExGWUZHRnZSWHBkMzV3Qzh0bWk1K3BCU0tnaG1zNUt5cFpNSWFldldyWGl4bVlEMlJQZVpQK0hoRE1jQnRrVmtabjgwd1dLdERBNUNIUjRDeVpGUWJ0eTA2QzdldTFuazd0SmxwUndYUngyeG5ZaVIwM21WRzBQV0tCazhNd0dPZ2d0aHlKXC9xbDBPckxDMFJCQ204SHZaY2c9PSIsIm1hYyI6IjE3ZTA0YjRjYjY4NDQ0N2NkODQ5MmU4ODMyNDg5ZjhlODUxZTgxOGViNjlmNDA4ZDBkNjA5MzJhYTA1ZTBiYmYifQ==
eyJpdiI6Iks3NnR1NWdaRWhCczRJY2NpRkcydHc9PSIsInZhbHVlIjoiWGE1T28ydFBhbURKUkN3TGMybUhwQ3h3Q1NvbkJoUHF6U1dVR3NsZzV6bG40OFdEdDRuUzNkcVBWRmlaQXBkMGJORDlITFNIWFRxZ3RuYjV0M2xWK3NwRXk0NUZENlRha3NYd2Y4STB0ZTFRUVhEb1hhRXdnUWk1WGNtb2hzNDRUWmRxMG5qZXJ1MWFwWVNrVHBKUXN0ZGZoMnE0ZGRocEhHSTBvaW1kXC9qNVBYMDR4UHNmdDhtQ2kyVHFrVmxaMm1EQk04ZWtPVUt1ZTRTNkhNN0xNbGNta0ZteTdaWit0TElcL00wYmF5RUpVMVNBTmRhR0pLQjNBZkI4MVBNU0lBUWN1RFwvbHM1UXJHUTE3YXRsVTkzTVRYNk9OM2hqMWNPSE5WSnlvTXRCaWo4OVVkQnE0SDYzTTdwZjJjYW51K3d0cU5PNnFPaE5kRFZYTFdWTG9XamZTYUNhOFZ5R1R2bmZrWkVQbVI5TGdWVTluUDdseDZjekZsYVBpdGtkVlwvdEVBbXZiQkI3ZWdhTkZJU2RFaTQxNU54KzBRbERlaWxsNmdXbUU1cG5ZYVgwUllmRVlqdUtJWVYwT1hWVFJjY2VGZjRnOUZ2R2NqZFF0RGFPUUtSZzZyT21rQmZVRFwvdXhcLzlqN215OFQ1U1lXeVlKNTU1RlZcL3A5NUhSRnhlTnE1Yzdpa1luVTZoZlJBY3JjSUxOakViRlJoekhHSEp0aXVJOVAxOGxoM0YwMGNmTEpnRWVhQXZMRDdueGxDQlkxNmxiOE1GZnpRanRoRVNDZUlZanZQbUx3aXNJNEZGbG5KR0FVNG1SdHA1VTBLc2UwM1ErMU9EdW9XeU1pRmRSMFc2K3ZReFpJejJreTU0RHF2SllBbExQN2IwZkFcLzBcL1B4MjUrZjBcL3pwMGNYRlwvRENldjJXd05mWHV1dmE0QURiZjJXdnJoN0pQcm1ETGpYU0FSaDV4bmFqd3E1WjlsY1BBR1FQc3ZMMW9IVDMzT1F4SFFzckd3VVNCdVwvSzRZOVE1SEZxekE3bUtHXC9kVW9LKzU4WWFvTjRDWnRVTzd3RnozSUFidkRvNlMzQ1lBTFlWaStHWUt1NFVCQVlXZEdLNWgxTUhIR0lib2tUeEZcL1Bsemp4d0djcWZUaFI2S1A1WkdRN0VDNnZmY2htbUdMMStPczMrQ0lGUFZaZ2VnMSs0WHRaXC9cL3B3TDMrMDdGUVVSZkZzV0dsckNcL0duS2dMVExtaWhaS1ZhRmNCKzRCejgwSGErZlRQenV4cFlObFc4Q1BwZDlKdXIxdEhqcjNzMWlRTCtOK0ZHdDVZc0IySmpsMWFxem4xaXZSYVVqaUp0eVNuWnNodXFcL3MreitvTG9ZUThLbmFBb1wvVUdvOXhtNCtxMFlQOWltclZIRXZZOG9GUWh2YzhmOE4xd3o1eXg5NjJTQlpiT3NpV3NYc1I1WStjV0RhbDhuUFloVCtOaWFIUEZ3QU5odEZyMnBybmlcL09QQnVFS1wvT0RKY1Vra0lWWTN0U3B4c0MyQVpUTzhoRXN3ZkhaNm5pa3BQVjR3dWpFMG0zdDJSSWlBS0tBQ2s2QlgySTBlcHhcL1o2YnFnV3ZMRndQZUZTeGc3b0NGYjg5ZlhHWlc3cWNQTmFaVUdIeExzXC9oVzJkTWFsUGJBeE5JZWNhK1hCQ1I0YnRVYXlNUHVtZ0RJVlwvMzlyY0VvN1JIakZSWXBHblF4b1d5UDJGOWhcLzhjcHRMQnlEWXFKOHBaeWJZQXFkOGFOZHlEeTY5MXluOHJ6Z1RqQ3lxbXY5Q0lGciIsIm1hYyI6IjcxMmZiMWFjMDk4NTBlMmFkMDg5MGZhZTkwYWVkMjRlZjU1NTM5ZDEwZmFiNGNmMDg4MDMzMTlmZTM0OWQwYWQifQ==

 

Ads
';
Advertisement