Bé Yêu Của Ông Trùm Xã Hội Đen - Lý Nhiên

Chương 7

Bách Thời Nhiệm mở cửa xe bước xuống, đôi giày bóng loáng dẫm mạnh lên nền đất khi văng điếu thuốc xuống chân rồi nghiền nát nó dưới đế giày, xoay xoay một cách điềm tĩnh. Ánh mắt sắc như dao lướt qua cô gái – dáng vẻ hoảng loạn của Lý Nhiên khiến lòng anh thoáng gợn lên một điều gì đó khó hiểu, một chút bận tâm không thể lý giải.

Không chần chừ, anh tiến bước chậm rãi về phía mấy gã côn đồ đang quây quanh cô, sự hiện diện của anh đủ để khiến không khí xung quanh chùng xuống, đầy mùi nguy hiểm. Khi thấy anh tiến lại, một gã ngập ngừng, tỏ ý định ra tay với anh, nhưng không kịp. Với tốc độ nhanh như chớp, Bách Thời Nhiệm vươn tay túm lấy đầu gã, kéo xuống bằng sức mạnh không thể chống cự. Trước khi tên côn đồ kịp phản ứng, anh đã rút con dao sắc bén từ trong thắt lưng đã được trang bị, đâm mạnh vào điểm chí mạng trên cổ gã kết liễu hắn một cách dứt khoát.

Tên thứ hai giật mình, chưa kịp định thần thì anh đã di chuyển nhanh không một chút khoan nhượng, Bách Thời Nhiệm xoay dao, vung tay mạnh mẽ, lưỡi dao sắc lẻm xuyên qua lớp vải và cơ thể, khiến hắn ngã quỵ với gương mặt tái nhợt. Hai tên còn lại rùng mình khiếp sợ bỏ lại xác anh em mà bỏ chạy.

Bách Thời Nhiệm hờ hững lau vết máu trên lưỡi dao và dính lên tay anh liếc nhìn Lý Nhiên – cô gái đang run rẩy trong nỗi sợ hãi. Cảnh tượng ấy khắc sâu trong tâm trí cô, một người đàn ông cao lớn, nguy hiểm nhưng đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng của cô. Không một lời giải thích, anh chỉ im lặng đưa ánh mắt sắc lạnh về phía cô.

Lý Nhiên đứng sững người, từng tế bào trong cơ thể như đông cứng lại, trái tim đập thình thịch, đôi mắt mở to không dám chớp trước cảnh tượng kinh hoàng trước mặt. Tất cả những gì vừa xảy ra giống như một cảnh phim bạo lực mà cô chưa từng tưởng tượng sẽ được chứng kiến ngoài đời thật. Người đàn ông ấy, dáng vẻ đáng sợ mà vừa quen mắt, không chút do dự kết liễu từng mạng sống trước mắt cô, mọi hành động đều dứt khoát, chính xác và lạnh lẽo.

Cô đứng đó, đôi tay siết chặt, nhưng hoàn toàn bất động, như thể bị trói buộc bởi nỗi kinh hoàng. Cảm giác sợ hãi dâng tràn, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt mở to của cô lại hiện lên một người như thế nào mới có thể tàn nhẫn, vô cảm đến mức này? Lý Nhiên cố gắng mở miệng, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Tất cả hành động, từng cú đâm, từng giọt máu văng ra... từng khoảnh khắc của màn "biểu diễn" đáng sợ ấy đều in sâu vào tâm trí cô như không thể xoá.

Bách Thời Nhiệm đứng đó, một bóng hình đầy quyền lực và bí ẩn, giữa khoảng không lạnh lẽo của con hẻm. Khuôn mặt anh vẫn còn vương vết máu đỏ tươi từ những kẻ vừa mới bị anh xử lý. Ánh sáng đèn đường mờ nhạt chiếu lên gương mặt sắc nét của anh, khiến những vết máu trở nên nổi bật hơn bao giờ hết. Anh nhìn Lý Nhiên với một nụ cười nhếch mép, vẻ mặt mang chút gì đó vừa khó chịu vừa vui mừng

Cô đứng sững tại chỗ, toàn bộ cơ thể như bị đóng băng. Lý Nhiên không thể nhúc nhích, không thể thốt lên một lời nào. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng, những hình ảnh ghê rợn vẫn hiện lên rõ nét trước mắt. Ký ức về cảnh tượng máu me và sự tàn bạo vừa diễn ra lấn át tất cả mọi suy nghĩ. Cô không còn khả năng nhận thức về việc chạy trốn, chỉ còn lại cảm giác hoảng loạn và không thể tin vào những gì mình đã thấy.

“Trùng hợp thật” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, nhưng Lý Nhiên không thể đáp lại. Cô chỉ có thể lắc đầu, ý thức về việc cô đã bị cuốn vào một thế giới mà cô không thể hiểu, không thể kiểm soát.

Bách Thời Nhiệm tiến gần thêm, khoảng cách giữa họ ngắn lại. Hơi thở của anh, dù mang theo mùi máu, lại khiến cô cảm thấy nỗi sợ hãi dần lùi lại một chút. “Chết 2 tên thôi,” anh nói, như thể không có gì nghiêm trọng, “không cần phải lo.”

Dù không thể phát ra âm thanh, nhưng Lý Nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, như thể một thứ gì đó không thể lý giải đang chực chờ bùng nổ trong lòng cô. Một phần trong cô muốn chạy, nhưng một phần lại không muốn, người đã cứu cô nhưng cũng chính là kẻ vừa trở thành cơn ác mộng của cô.

Cô cứ đứng đó, đôi mắt đầy bối rối dán chặt vào gương mặt anh, trong khi Bách Thời Nhiệm vẫn đứng trước mặt như thể đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ cô. Thời gian như ngừng lại, hai con người ở hai thế giới khác nhau, nhưng giờ đây lại đang cùng tồn tại trong một khoảnh khắc đầy căng thẳng.

Lý Nhiên không thể kiểm soát được những gì mình vừa nói “Tôi cảm ơn, nhưng tôi không chắc cảnh sát sẽ kiếm tôi” cô thốt lên, giọng nói run rẩy vì sợ hãi và căng thẳng. Cô chỉ muốn rời khỏi đây, rời xa cảnh tượng ghê rợn và con người tàn nhẫn vừa mới xuất hiện trong cuộc đời mình. Nhưng khi cô quay lưng định chạy đi, Bách Thời Nhiệm đã kịp kéo mạnh cổ tay cô lại, không cho cô một cơ hội để thoát.

Cô không thể ngăn nổi tiếng thở dốc trong lồng ngực, ánh mắt hoảng loạn nhìn lên anh.

“Thả tôi ra!” Lý Nhiên kêu lên, nhưng giọng cô yếu ớt và không thể hiện được sự quyết liệt.

"Lúc nãy sao không la?" Bách Thời Nhiệm nhàn nhã nói, giọng điệu bình thản, nhưng có sức nặng như một mệnh lệnh. Anh đẩy cô về phía chiếc Cadillac đen bóng đang đậu gần đó. Chiếc xe sang trọng như một con thú khổng lồ, đợi chờ để nuốt chửng cô. Cảm giác sợ hãi lan tỏa trong lòng, nhưng không còn sức để chống cự vì cô quá yếu so với người đàn ông cao to 1m87 này.

eyJpdiI6InJrbmtzWU9LZ2w1S0xiVWYyTUp4NEE9PSIsInZhbHVlIjoiUlJhaXQ2V1wveEN3OXJ0SEJydTdIRzgrSEhQaVloeTBVa1UybGVVc0pcL1RXbzNLeHd6VUZSUk14ZEVWS1VjcVF0cnRJNHhtOUM1YUc5VWErVTgzRUM1ZnNENHI0VTI1UXFVY3ArSjRiWXBIeW1zdEc2UXEyUUw1QTc3WlJKcUV1S0dub29nSUczWWJKNzluSkpBSnNcL2VqUWdkVCtPMVZzMzFDbTlVdmJMK3hCUGo1QVU3VFV6Y0NaZ2g3QW9QRU54NlBibU85U3VcL0R0NU10K1BDS2hXbHUwRWtVYlArWExjNFhQSmdMbUltbG1rMlppVUNJRjhcL1NJXC9xR05OTlRKVmZ6M1VDSUZld0RhVUQrQ2RqYTFCakNVZStrRWh4Z1VId09KZ29yS0lWY1wvSW5lXC94aFBrb2Z2R3NmS3k3UW5RU0VpaVAyR3dOQldzRlF4eVVEaTNJcEwyeE1FQXVxZGNoWEJZdkNQUlZvWjBUYzlLaGd6YVNESEtKZEY3ZkhSb3FLc0dzVXZrMCtHVFFQUFQ1MnFiQXBmTXNYNlUwazg1THNaZ3J3MTNcLzF3MkxZY1ZyNVN3Qk5XYklCWkswVkxUMWZGUmRFdWVYcU52S2hWSVJSYTJXU2ViWmdkdEZcL0h3UUVvUkRLemhONUdIK0NRcUN6TTZFS05IYUlEMWVJUjJEaDhhdGxGbm5cL1RsNFFLdGNBdTF0dUM3bk9TWTZQeE0rSDg1WTFEbk44OG5qK0RkYlR1NW54bHNlbHE3azdTZms1T1NVU3dsUEtMejJoRDZzbEFnUm44MWgzMElkNElIUktmWiswWTZYY1RVPSIsIm1hYyI6ImY4YzU5ZTVjYTI2YmM2NzkzNmEwNTBlNTRlYzFlYzQ1OTlhMTg1OGEzNDkxOTA1MWFjZTU5NGNiYmI1ZDk4NmQifQ==
eyJpdiI6ImpKWG53MW02XC9tUk5VTEJLalZiNE13PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZpM29HWVlKSFlINVlGZm1SbUxXV1B2cHdZT1hRK1VUWEtHUXVmVmY0VEwwY3VoaXRaUzA1ZHBsbUxmSkU1VGoyaXI0TTRnU1NHaTNQY0o2Q1h5WFp4MkZqVUJqQ2V6d3A2bXZwWlZGajZoamt2SE1BRzhmZnFkb1dVTjE3all4YUVKTzAyeDR3NytSNFNORkMyc24raGtPZDBKWk5NQVpoemNQTXcrRGZxd0VSVlh0QUdPYjhyU1JZbEJ3UEtwenk4U3dsM3VqdVZCZE9oT01HV1VaTFI5UTFjZnBZR3ZPY3ZCSkhMSnlCQkNcLzhNR3AyQzNrOUkrVVM1cVwvOHk5a0xselpTaHRPa3NcL2liZ0p1SFpjUkEyd0VGcnNrc0pLUUJ3YVozQ1wvWE45VkRGUjFkWlNlNDVcL1lBZHN4eHVPTDNmc0lXamZ0bjAxdzhaWUlPeWpLOWxuSlwvSUJTNklpRmtpS2VoZjA3SjQ4eE1KT256NUdyQlRhU0pHQ0Q4aU5HSTVpM3Y0TGlaanFvSW9lU0s1Q0JVYVlJSHIzakwzcUdkelhxN3JPRTlGdUlRb0FQdHA3T3hyeVpiSW5kU3llcWthcHdiR1djZUF2UGFKUXZGeGJRTmNVQXRFYmNaekcxVkt0UTZUNmd0b0lYNWZxNTZpWXp1d2pBSmxUelV0MzNabSsxVU9tVzlqaTljQ3dEa0pjK1hKcEhIM0xCcjc4d2dLeWJ2cnNqQ016TWtvMDYyNFBETVwvbmZqeFRsVTNHN1V2bWJnTHZhbCt0bDdhUnJ1cjAxc3EycElMMWpXN3pIYmRKbzFIbys0TWNlV1NyMFduTlAzdDN2bDR4V0VDSmo3RnZaUTRLZVY5ZXo5aHV6YnVrOVl2aXpUMVpqakJNeXpmQWc2K2hITFhVNGZwdFV0TmVIUU1LaXdWVnJSa1pxMlwvME9mQUpmNGFVMVwvdzVBUURHc0dSVjh1cHdYRnBuT3VQSElxbEZrdjZNUTlwblBmWEoxRzlpXC9LVmhzQXQrXC9ZWlRLYkYxUGpTbFFmSlhxZngzcU1JRzJDZXlWdGNlaExCVFFSV2I4cnZDRUZ4cll2OWxSZ3E2MWJJdktlTzkzeG93VDFJZVlCSTRlZGN1aldSUnY4UzFjNURoUVp4SnFEOTJETlFWY1AybXM1QWFRRGkxUnBDUCtlSVU3N2pUUVl6MTlrNFZHRzhiaUtSMUdlOGZLRENWa0puN0wxQmhZXC85WllWQWlZQUJHanVYcm9sVmVxUTlYZ1VHOGJTNWREZVdjS3lmdXNXRk9SQ05GeFdTVCsxeUZ1Tkw5SlRZQytDbGtvQXBxck9GVzZtNXdOdXE3N200cFZEYkNtT3phR3lCVHZJS0ZaWlwvWjNlWTFueks3a3dQU2lzQnV5RTJldlwvckF6N2hKb3RGQkU9IiwibWFjIjoiYzVmZTU0M2RiNmJlNmEyMDYxNTMyMWU5ZDllODgyYzBmN2RiMGMwNWExZGUyMDA4MWQzNDJhODQ0YmZmYTMwYyJ9

 

Ads
';
Advertisement