Lý Nhiên khẽ lắc đầu, xua tay từ chối chiếc thẻ đen anh đưa. Dưới ánh nhìn áp lực của Thời Nhiệm, cô vẫn giữ vững ý kiến của mình, từ chối sự hào phóng này mà không hề nao núng.
"Tôi đi rồi sẽ quay lại..."
Cô nói nhỏ nhưng kiên định, hứa với anh rằng sẽ tự mình quay lại xe lấy ví và quay trở lại ngay.
Thời Nhiệm không nói gì, chỉ lặng lẽ buông tay khỏi eo cô, một cử chỉ ngầm chấp thuận. Ánh mắt anh vẫn dõi theo từng cử động của cô, không có bất cứ lời nào, nhưng đủ khiến cô hiểu rằng mình đang được phép. Lý Nhiên nhẹ nhàng quay người, bước nhanh về phía xe. Trong lòng cô thoáng chút hồi hộp, nhưng cũng có một cảm giác gì đó vì đã tự chủ và từ chối được sự áp đặt của anh.
Ánh mắt Thời Nhiệm thoáng chút đăm chiêu khi nhìn bóng lưng mảnh mai của Lý Nhiên khuất dần về phía chiếc xe. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng quần jeans ngắn, nhưng lại toát lên vẻ trẻ trung và năng động. Đôi chân nuột nà, trắng hồng không tì vết nổi bật trong từng bước đi, khiến anh bất giác phải dừng lại một chút để quan sát.
Trong giây lát, Thời Nhiệm tự thấy mình có chút lạ lùng. Anh lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
“Đúng là gái trẻ…” Một suy nghĩ thoáng qua khiến anh bật cười nhẹ, như thể chính anh cũng không rõ bản thân đang bị cuốn vào điều gì. Cô gái này, trong thế giới đen tối và thực dụng của anh, lại như một nét chấm đơn thuần khác xa với mọi thứ anh từng gặp.
Khi cô quay lại, ví tiền đã nằm gọn trong tay. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Thời Nhiệm, và cô cảm thấy như đã vượt qua được một phép thử thầm lặng.
Thời Nhiệm khẽ hất cằm, ra hiệu cho Lý Nhiên bước vào thang máy. Cả hai bước vào, đứng song song mà chẳng ai lên tiếng. Khi cửa thang máy đóng lại, anh hỏi:
“Muốn đi tầng nào?”
“Tầng 5”
Lý Nhiên đáp, giọng nhỏ nhẹ. Anh bấm nút, lùi về sau, sau đó khoanh tay đứng nhìn con số tầng tăng dần trên màn hình điện tử, còn cô đứng cạnh, cố giữ khoảng cách trong không gian tĩnh lặng của thang máy. Mỗi giây như kéo dài mãi, sự im lặng giữa họ như dệt thành một sợi dây vô hình, giữ lấy cảm xúc của cả hai.
Khi thang máy dừng lại ở tầng 5, cửa vừa mở, Lý Nhiên bước ra theo thói quen, nhưng không thấy anh đi theo. Cảm giác kỳ lạ khiến cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của Thời Nhiệm vẫn chăm chú nhìn cô từ trong thang máy. Anh bất giác cảm thấy trái tim mình chệch nhịp, một cảm giác lạ lẫm len lỏi. Đôi mắt anh vẫn khóa chặt vào cô gái mảnh mai đang đứng ngay trước cửa thang máy. Đôi mắt to tròn ngơ ngác pha lẫn chút e dè. Khoảnh khắc ấy, anh bỗng cảm thấy vừa muốn giữ cô lại gần mình hơn, vừa muốn bảo vệ cô khỏi mọi thứ hỗn độn trong thế giới mà anh đã quá quen thuộc.
Cảm giác muốn bảo vệ ấy đến từ đâu, anh cũng không rõ, nhưng chẳng dễ gì phớt lờ nó. Cô gái ấy trong đôi mắt anh như thể một tia sáng thanh khiết giữa cuộc đời đầy hỗn loạn, một thứ mà anh không biết có thể chạm vào hay không.
Đứng trong thang máy, anh bấm nút đi xuống, Lý Nhiên thấy vậy trong lòng liền vui mừng, đã thoát một kiếp nạn, cửa dần dần đóng cô quay người rời đi.
Thời Nhiệm thoáng nở một nụ cười nhẹ, nhưng nhanh chóng kìm lại, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng Lý Nhiên mỗi bước rời xa. Anh biết đây là cảm xúc hiếm hoi mà anh không kiểm soát được, nhưng vẫn không muốn dừng lại, như thể chỉ cần nhìn thấy cô lâu thêm chút nữa là có thể chạm được vào chút gì đó tốt đẹp trong tâm hồn mình.
Lý Nhiên trở lại chỗ coi bạn, Số Nhi thấy cô đi lâu liền sốt sắng hỏi han:
"Sao cậu đi lâu thế"
"Tớ ghé vào nhà vệ sinh nên hơi lâu một chút, để cậu chờ lâu rồi"
"Không sao, tớ sợ cậu có chuyện gì thôi"
Lí Nhiên lại nói dối cô bạn của mình, vì muốn cô ấy không phải lo cho mình, sợ Số Nhi nghĩ nhiều nên cô đành hết cách nói ra như vậy, dấu chuyện cô vừa rồi gặp một chút rắc rối.
Sau khi thanh toán xong, Lý Nhiên và Số Nhi rời khỏi khu trung tâm mua sắm. Lý Nhiên lái xe, chở cô bạn thân rời khỏi đám đông náo nhiệt, cả hai quyết định ghé vào một quán cà phê nằm trên đường về. Đó là một quán cà phê nhỏ quen thuộc với phong cách ấm cúng, được trang trí bởi ánh đèn vàng ấm áp và những chậu cây xanh nhỏ xinh xắn. Quán mang lại cảm giác thoải mái, giúp người ta tạm quên đi sự mệt mỏi của cuộc sống.
Cả hai bước vào tiến đến quầy để gọi món. Lý Nhiên chọn một ly sữa nóng, còn cô bạn Số Nhi gọi một ly cacao nóng. Khi Lý Nhiên vừa định rút ví trả tiền, Số Nhi đã nhanh tay hơn, nháy mắt tinh nghịch và nói:
“Hôm nay tớ khao cậu nhé”
Lý Nhiên mỉm cười, không tranh giành mà vui vẻ nhận ý tốt của cô bạn. Cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm, biết rằng bên cạnh mình luôn có một người bạn tốt, biết quan tâm và chia sẻ.
Hai cô bạn chọn một góc ngồi gần cửa kính, nơi có thể nhìn ra dòng người qua lại. Cả không gian ngập trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên tạo cảm giác thư giãn. Lý Nhiên nhấp một ngụm sữa nóng, món nước mà cô yêu thích nhất, cảm nhận vị ngọt dịu dàng lan tỏa, xua tan phần nào những lo lắng đọng lại trong tâm trí cô.
Số Nhi nhìn cô, ánh mắt đầy quan tâm.
“Dạo này cậu trông có vẻ mệt mỏi. Có chuyện gì làm cậu buồn hay sao?”
Lý Nhiên thoáng chần chừ, nhưng rồi chỉ mỉm cười trấn an.
"Tớ không sao đâu”
Thấy bạn mình không muốn chia sẻ thêm, Số Nhi cũng không hỏi gì nữa, chỉ ngầm hiểu và gợi chuyện khác để đổi không khí.
Cả hai trò chuyện rôm rả, từ những bộ phim yêu thích, bài hát đang nổi đến những kỷ niệm vui thời còn nhỏ. Trong không gian ấm cúng ấy, Lý Nhiên cảm thấy mình được là chính mình. Sự thân thiết của Số Nhi khiến cô quên đi những băn khoăn gần đây, giúp cô cảm nhận được sự an yên. Câu chuyện dần chuyển sang chủ đề về một người mà Số Nhi không ưa, khiến cả hai cười khúc khích với những lời nhận xét châm biếm. Giữa lúc không khí thoải mái, Lý Nhiên bỗng dưng cảm thấy một ánh nhìn khó giải thích đang hướng về mình. Giác quan thứ sáu mách bảo cô có điều bất thường.
Cô nhìn lướt ra cửa kính, bắt gặp một chiếc xe sang trọng đỗ bên kia đường. Cửa kính xe hạ xuống một chút, vừa đủ để có thể quan sát bên trong. Ánh mắt ấy, ánh mắt mà cô không lẫn vào đâu được chính là người đàn ông đã lợi dụng ôm eo cô lúc ở tầng hầm đỗ xe. Lý Nhiên giật mình, vội vàng xoay mặt cố né tránh ánh nhìn của anh, tim đập nhanh một cách không kiểm soát.
Bách Thời Nhiệm đã theo dõi cô từ lúc cô rời khỏi trung tâm thương mại. Không hiểu sao, anh cảm thấy sự xuất hiện của cô luôn đi kèm với những sự kiện rối rắm và đầy biến cố. Bản thân anh vốn không phải là kiểu người dễ quan tâm đến người khác, nhưng với cô gái này, mọi thứ lại dường như khác biệt. Lần nào gặp cô, tình huống cũng kỳ quặc và khó hiểu, nhưng càng nhìn cô, anh lại càng cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn bảo vệ.
Ngồi trong xe, anh kiên nhẫn quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô qua cửa sổ quán cà phê, suy nghĩ trong anh dần trở nên phức tạp hơn. Cô gái này mang đến cho anh một sự tò mò không thể lý giải, một cảm giác vừa muốn khám phá vừa muốn giữ gìn. Anh tự nhủ có lẽ mình chỉ muốn chắc chắn rằng cô không rơi vào nguy hiểm nào khác, nhưng đâu đó sâu thẳm trong lòng, anh biết cảm xúc ấy không chỉ đơn thuần là sự bảo vệ thông thường.
Ngồi ở ghế lái, Bạch Phong kín đáo quan sát mọi thứ từ kính chiếu hậu, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy đại ca mình theo dõi cô gái này từ xa. Mặc dù Bách Thời Nhiệm không bao giờ giải thích lý do, nhưng sự chú ý đặc biệt ấy của anh dành cho một cô gái chưa đủ 18 tuổi khiến Bạch Phong không khỏi suy nghĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất