Bé Yêu Của Ông Trùm Xã Hội Đen - Lý Nhiên

Chương 12

Bách Thời Nhiệm chậm rãi buông tay đang bịt miệng cô, nhưng cánh tay còn lại vẫn giữ chặt eo, kéo cô sát vào ngực anh. Cảm giác vòng tay thô ráp và cứng rắn ép chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô khiến Lý Nhiên chỉ có thể đứng bất động, không dám phản kháng. Khi anh buông tay khỏi miệng cô, Lý Nhiên hổn hển hít vào từng ngụm không khí như vừa thoát khỏi sự kìm nén ngột ngạt. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên nỗi sợ lẫn với sự cầu xin.

"Tôi... tôi sẽ kín miệng, không kể với bất kỳ ai… xin anh hãy tha mạng cho tôi" cô nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. Nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt long lanh của cô, khóe môi Bách Thời Nhiệm khẽ nhếch lên một nụ cười. Ánh mắt anh vẫn kiên định, sắc lạnh như lưỡi dao, khiến cô không dám nhìn thẳng.

"Nhưng…" giọng anh trầm thấp, thì thầm ngay bên tai cô "Tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi kết quả."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa ấy như một cú đánh mạnh vào tâm lý của cô. Sự rối bời trong tâm trí Lý Nhiên như vỡ tan, khiến tim cô đập loạn nhịp và một sai sót nhỏ có thể khiến cô mất mạng. Trong ánh mắt anh, cô nhìn thấy rõ sự tàn nhẫn, nhưng cũng có một điều gì đó phảng phất sự phức tạp, như thể bản thân anh cũng đang đấu tranh với điều gì đó mơ hồ.

Giữ chặt cô trong tay, Bách Thời Nhiệm cúi sát hơn, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô, cảm nhận rõ sự sợ hãi và căng thẳng đang bao phủ cô gái này.

Sự sợ hãi trong ánh mắt to tròn của Lý Nhiên khơi dậy trong Bách Thời Nhiệm một cảm giác kỳ lạ. Cô gái 17 tuổi này còn quá non nớt, chưa đủ chín chắn để hiểu những quy luật tàn khốc của thế giới ngoài kia. Còn anh, một người đàn ông đã quá thấu hiểu cái tối tăm, mờ ám của cuộc đời, đã qua bao nhiêu trận bão giông không hồi kết, chẳng còn lạ lẫm gì với những cái bẫy của xã hội.

Lý Nhiên run rẩy trong vòng tay anh, sự hoang mang hiện rõ qua từng cử động. Bách Thời Nhiệm cảm nhận làn da mềm mại của cô áp vào cánh tay rắn rỏi của mình. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát từng nét biểu hiện của cô, dường như đang cân nhắc xem liệu cô có đáng để anh phá lệ mà giữ lại bí mật hay không. Khoảnh khắc này, anh nhận ra, cũng chỉ là một khoảnh khắc trong hành trình đã quá quen thuộc của anh – một kẻ khao khát quyền lực, quen với sự khuất phục của những người đứng trước mặt mình.

Cảm giác ấy đối với anh như một thứ hương vị của chiến thắng, pha chút tò mò lạ lẫm trước một cô gái còn quá non nớt. Anh có thể dễ dàng nhận ra khoảng cách lớn lao giữa họ: cô là hiện thân của tuổi trẻ, của sự ngây thơ, trong khi anh là hiện thân của bóng tối và thế giới ngầm, một kẻ với bàn tay đã nhuốm không biết bao nhiêu tội lỗi. Anh không rời mắt khỏi cô, tận hưởng chút cảm giác khác lạ khi đứng giữa ranh giới mong manh giữa bản năng che chở và sự lạnh lùng quen thuộc.

Lý Nhiên cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô vẫn run rẩy, không thể giấu được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Cô biết rất rõ rằng người đàn ông này là ai, biết rằng chỉ một hành động sai lầm cũng có thể đẩy cô vào cái chết ngay tại đây. Ánh mắt lạnh lùng của anh như đâm xuyên qua cô, khiến từng lời cầu xin của cô càng trở nên yếu ớt. Cô lí nhí nói:

“Tôi... tôi sẽ giữ im lặng, xin anh... xin anh tha cho tôi.”

Dù cố gắng thốt ra từng lời, Lý Nhiên cảm thấy khó thở, nỗi sợ hãi không ngừng ám ảnh cô. Từ ngày chứng kiến cảnh tượng ấy, hình ảnh của người đàn ông này chưa từng rời khỏi suy nghĩ của cô, và giờ đây anh đang đứng ngay trước mặt, vẫn lạnh lùng và uy quyền như ngày nào. Cô hiểu rằng chỉ cần anh muốn, một cái gật đầu của anh thôi cũng có thể chấm dứt tất cả.

Nhìn thấy sự yếu đuối và tuyệt vọng trong ánh mắt cô, Bách Thời Nhiệm khẽ nhếch môi, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn lạ lùng. Sự run sợ của cô làm anh cảm thấy vừa quen thuộc, vừa kích thích. Trước mặt anh là một cô gái không có sức phản kháng, chỉ có thể cầu xin sự thương xót. Một phần trong anh muốn buông tha, nhưng phần khác lại muốn tiếp tục trò chơi này, tận hưởng sự sợ hãi chân thực từ cô gái chỉ mới chập chững bước vào đời.

Anh không trả lời, chỉ đứng đó, quan sát từng phản ứng của cô, để cô tự đấu tranh với nỗi sợ trong lòng, như thể đang nắm giữ quyền sinh sát trong tay và tận hưởng từng khoảnh khắc của sự chờ đợi này.

Cuối cùng, sau khoảnh khắc căng thẳng ấy, Bách Thời Nhiệm chậm rãi buông tay khỏi eo Lý Nhiên, giọng trầm trầm nhưng điềm tĩnh:

“Được rồi.” Anh ngừng lại một chút rồi hỏi, như muốn kiểm tra thêm:

“Cô định đi đâu?”

Dù anh đã rõ từng chi tiết về lịch trình của cô nhờ báo cáo của Bạch Phong, nhưng vẫn tỏ ra như đang tìm kiếm câu trả lời từ cô.

Lý Nhiên thoát khỏi vòng tay của anh, bước lùi lại, và nhanh chóng cúi đầu tỏ lòng cảm ơn. Đó là điều mà cha mẹ cô luôn nhắc nhở, dù có gặp ai hay trải qua điều gì cũng phải giữ phép lịch sự. Hành động nhỏ nhặt ấy khiến Bách Thời Nhiệm bật cười, một nụ cười vừa thú vị vừa thoáng chút bất ngờ. Anh không ngờ cô lại có phản ứng ấy sau tất cả những gì vừa xảy ra.

Lý Nhiên đứng thẳng người, một tay khẽ vén tóc, nhưng vẫn không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào anh. Cô cảm thấy áp lực từ ánh mắt của anh, vẫn hiện diện một cách đe dọa và đầy uy quyền. Trái tim cô đập liên hồi, vừa sợ hãi vừa lúng túng, và không biết phải làm gì tiếp theo.

Trong tâm trí rối bời của Lý Nhiên, hai luồng suy nghĩ trái ngược dấy lên như hai giọng nói. Một giọng nói sắc bén, mạnh mẽ, như một con ác quỷ đang thúc giục cô hãy bỏ chạy thật nhanh, trốn khỏi ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông trước mặt.

"Chạy đi" Giọng nói đó thúc giục, nhấn mạnh từng nhịp đập thình thịch trong lồng ngực.

"Nếu còn đứng đây, cậu có thể mất mạng đấy!" Sợ hãi lan tràn, khiến đôi chân cô như muốn xoay bước.

Nhưng rồi một giọng nói khác, dịu dàng và ấm áp, như một thiên thần nhắc nhở, bảo cô ở lại.

"Hãy bình tĩnh, cảm ơn anh ta đàng hoàng" Giọng nói ấy vỗ về: "Đó là cách duy nhất để giữ lấy mạng sống." Lời nhắc này gợi lên hình ảnh cha mẹ cô – những người luôn dạy cô phải biết ơn người khác, phải cư xử lịch sự dù bất kỳ hoàn cảnh nào. Cô biết rằng, người đàn ông trước mặt là một người không dễ dàng gì và cách duy nhất để tự bảo vệ là giữ phép lịch sự tối thiểu.

Lý Nhiên đứng đó, giữa cuộc giằng co của lý trí và nỗi sợ, mắt cô khẽ nâng lên nhìn anh một chút rồi nhanh chóng cụp xuống, như muốn dò xét cảm xúc nhưng sợ phải chạm vào cái nhìn lạnh lẽo ấy.

"Tôi cảm ơn..." Cuối cùng, nghe theo lời nhắc của "thiên thần", cô mở lời cảm ơn một cách yếu ớt.

Thời Nhiệm gật đầu, bước chậm lại và vòng tay ôm eo cô, dẫn về phía thang máy để lên khu mua sắm. Cảm giác áp lực từ cánh tay của anh, Lý Nhiên không khỏi cứng người. Cô muốn phản kháng, muốn lùi lại nhưng áp lực từ người đàn ông bên cạnh làm cô ngần ngại, không dám vùng vẫy. Cô mấp máy môi, định mở lời về chiếc ví tiền đã để quên trong xe, nhưng lời chưa kịp thoát ra thì Thời Nhiệm đã nhận ra và quay sang hỏi:

"Có chuyện gì?"

eyJpdiI6IlpQTlkzY3B2amlFV05LQ2JIVzJYbUE9PSIsInZhbHVlIjoiU3ozN25JdDc1cjZDRnJLbFBTenNcL2ZYUXNvVUpkV2hPaVhob0ZoK09xZVwveE9GRlRIZjdFZ3hQd1czRGJ3MTNuM0Nqd0VYSnlaVUs3RG1CZU9qeWM4elFTOUwwVDJYdGdwM0hoU1FXTzNDaXk5NzdJNTFBTjFUNmlNVnJRVmxZazdTZ1NvekN6dkJpOU4xYmF6Ym5hZ2c9PSIsIm1hYyI6ImI4ZWM0ZjAxOWY0NzY1M2E0ODE1N2IzNzcxYTEzNzU2N2E3MTU2MDE3YmQwZDJiNTkxODIxM2U2M2YxZTUwN2MifQ==
eyJpdiI6ImdGNUU3SXJ2cVlVUzBiVEswNngxK2c9PSIsInZhbHVlIjoiM1RUenNYQUQzZ1VcL1RaRGJuaUlINysrWCtNa3BtQ1poRk1OVEZqbVVBUXhhT3p5MUNmaXlTM3BjWUJ0d08yNVRGejF6TW9QMzQ3UFNINmttS2hnYjRjSTl1bmZwNFkrWHpOOWRPZ3dXaE1EU0lHYWV1MUFZaXRFRFVLWDhnbzl0WVJoTXRHSHFFNjNcL0N4WVg0Uk1HdVhscFVmMGFZR1E1cDhaZzJERVJwZU1ZZllrZExcL0twYit6XC9hSE5jTXB6VXYzYkh0NGZldjJuQmNBUlFjUHNoUHVtZWZXTGlBOFhPeXZscVhxTUxxNCswZ29RejdzenI2XC8wdm1ob2JVdkpuTkZXT3A5THdJZkVySlNxa3RlaFR1ekw2ZkpqOXZaSXZJbytZYlc2dmFmbGRoWGpreHBHaGFxOWF3ZDhcL0lXTmIzSnUxVkFUV3A3QTZFdkdzUlZvYkRVeXBJZFo2MUY5WDRcL1FuSjlVY0l0dlNnY0NMcTE0MjZkeWNiU2YwRXlEXC9kUW91OVZOR0RRMWM4RHpvMExNMVwvQXNCUU5acGlpVEV0SW5RWjVcLzJ4K1BEbmQ5QjdiZ2d5ZVBkRktwVXI5UmFmYmhpQmFMa3p2SXdtXC9mdEplOGViZz09IiwibWFjIjoiMmIzY2NjNDE5NjRkMDhkNDhkNzc1NGQwNTU1MWZjMjU2ZmI0MWVmYzAxMmI5NzJiMjk3MGQ2ZjZiYzMzNjMzOSJ9

 

Ads
';
Advertisement