Ngày mới lại bắt đầu, không khí nhộn nhịp len lỏi khắp thành phố. Mọi người bắt đầu một ngày mới với guồng quay công việc hối hả, từng dòng xe cộ di chuyển tấp nập trên những con đường rộng lớn. Các quán cà phê bắt đầu đông đúc với những vị khách đầu tiên tìm đến để nạp năng lượng, văn phòng bật sáng đèn, và âm thanh của những bước chân vội vã vang lên ở mọi nơi.
Ngồi tựa lưng trên chiếc ghế da mềm mại, Bách Thời Nhiệm thư thả nhắm mắt vài giây, cảm nhận bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng làm việc kín đáo. Phòng không quá rộng, vừa đủ để tạo cảm giác an toàn nhưng cũng đảm bảo được sự riêng tư cần thiết. Trên chiếc bàn gỗ sang trọng trước mặt, ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống những chồng hồ sơ sắp xếp ngăn nắp, tạo nên một không gian làm việc gọn gàng và chuyên nghiệp.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, khiến anh mở mắt nhìn về phía cửa. Bạch Phong bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ. Cậu tiến tới, với thái độ điềm tĩnh quen thuộc, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu xuống bàn trước mặt Bách Thời Nhiệm.
“Đây là tất cả thông tin anh cần về cô gái đó” Bạch Phong nói, giọng đều đều nhưng chắc nịch.
Bách Thời Nhiệm gật đầu, Bạch Phong cúi người chào anh rồi rời đi. Ánh mắt anh dần trở nên thâm thuý khi mở tập hồ sơ, những dòng thông tin về Lý Nhiên hiện ra trước mắt anh: từ gia cảnh, học vấn, những thói quen hàng ngày cho đến những mối quan hệ xung quanh cô. Mỗi chi tiết nhỏ đều được ghi lại tỉ mỉ. Ánh mắt anh dừng lại lâu hơn ở một vài chi tiết, gương mặt thoáng nét suy tư khó đoán.
Mỗi dòng chữ đều như gợi lên hình ảnh của cô gái ấy, khiến Bách Thời Nhiệm không khỏi băn khoăn. Tại sao một cô gái đơn thuần như vậy lại gây cho anh sự tò mò, đến mức khiến anh phải dừng lại để điều tra? Dường như sự xuất hiện của cô không đơn thuần là sự trùng hợp, mà có điều gì đó khiến anh không thể ngừng suy nghĩ.
Buổi chiều tại trung tâm thương mại sầm uất với ánh đèn rực rỡ và dòng người tấp nập khiến Lý Nhiên cảm thấy phấn khích. Cô và Số Nhi – người bạn thân thiết – đã chọn được rất nhiều món đồ ưng ý từ quần áo, giày dép cho đến phụ kiện. Cả hai liên tục thử đồ, cười nói không ngớt, vừa đi vừa bàn luận xem món nào hợp, món nào nổi bật. Đến lúc mang đồ ra quầy tính tiền, Lý Nhiên bất ngờ phát hiện mình đã để quên chiếc ví trong xe.
Nhìn Số Nhi với vẻ mặt hối lỗi, cô nói: "Mình quên ví dưới xe rồi. Cậu đứng đây đợi mình một chút nhé, mình xuống lấy ngay."
Số Nhi cười, nháy mắt đùa: "Đi nhanh lên đó, đừng để mình đợi lâu! Xong còn dẫn mình đi ăn nữa nhé."
Lý Nhiên gật đầu, vội vàng rời quầy tính tiền, bước nhanh về phía thang máy dẫn xuống tầng hầm. Bước chân dồn dập của cô vang vọng trong không gian rộng lớn của bãi đỗ xe. Những bóng đèn trắng trên trần chiếu xuống tạo thành những vệt sáng lạnh, kéo dài từng đường thẳng xuống nền gạch xám xịt, khiến khu vực này như một nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới nhộn nhịp phía trên.
Càng tiến sâu vào trong, Lý Nhiên càng cảm nhận được sự yên tĩnh đến kỳ lạ bao trùm xung quanh. Tim cô bất giác đập nhanh hơn, có chút hồi hộp khó tả xen lẫn lo lắng. Cô cố giữ bình tĩnh, tự nhủ đây chỉ là tầng hầm của trung tâm thương mại mà cô đã đến nhiều lần, không có gì đáng sợ cả. Hít một hơi thật sâu, cô bước tiếp, nhanh chóng đi về phía chiếc xe của mình.
Lý Nhiên đang bước đi thì bất ngờ bị kéo mạnh từ phía sau. Một cánh tay rắn chắc siết chặt vòng eo cô, lôi cô vào một góc khuất, tách biệt khỏi đám đông. Cô hoảng hốt cựa quậy, cố gắng thoát khỏi cái ôm chặt ấy, nhưng người kia quá mạnh.
"Cứu...!" Tiếng kêu cứu của cô vừa thoát ra lập tức bị chặn lại. Một bàn tay thô ráp, lạnh lẽo bịt chặt miệng cô, khiến âm thanh nghẹn lại trong cổ. Cô giãy giụa, cố quay lại để nhìn rõ mặt kẻ đang khống chế mình, thì đập vào mắt là ánh mắt lạnh lùng của Bách Thời Nhiệm. Đôi mắt ấy nhìn cô vừa bình tĩnh, vừa u ám, như thể không có điều gì trên thế gian này có thể làm anh chùn bước.
Nhận ra sự nguy hiểm trong tình huống này, Lý Nhiên cảm nhận nhịp tim đập loạn trong lồng ngực, sự sợ hãi và hoảng loạn làm cho cô gần như tê cứng. Thời Nhiệm giữ chặt tay trên miệng cô, vừa cúi đầu sát bên tai cô:
"Tôi nên làm gì với em bây giờ nhỉ?" Anh nói nhỏ vào tai cô.
Khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, Lý Nhiên sững sờ, người đàn ông mà cô đã thấy giết người không chút do dự vào hôm trước. Cô trừng mắt nhìn anh, toàn thân cứng đờ, cảm giác sợ hãi dâng lên từng chút, từng chút trong lồng ngực. Bất giác, nước mắt trào ra, lăn dài trên má. Sự lạnh lùng của anh khiến cô hoang mang cực độ, tâm trí rối loạn, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cô tự hỏi, liệu hôm nay anh tìm đến cô là để bịt miệng, kết liễu mọi bằng chứng vì biết cô đã chứng kiến tội ác của anh sao? Ý nghĩ đó khiến cô muốn hét lên, nhưng sự hiện diện áp đảo của Thời Nhiệm đã dập tắt mọi ý định phản kháng. Từng hành động, từng ánh mắt lạnh lùng của anh đều khiến cô thấy mình như bị giam cầm trong một nỗi sợ không lối thoát.
Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng nhịp thở đều bất ổn, run rẩy. Cô tự hỏi mình đã rơi vào tình huống nào, và vì sao anh ta lại không chịu buông tha cô. Trong lòng đầy ắp câu hỏi, nhưng cô không dám thốt ra bất kỳ lời nào, chỉ còn biết ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, chờ đợi trong bất lực.
Thấy dòng nước lăn dài trên khuôn mặt của Lý Nhiên, Bách Thời Nhiệm khẽ "hửm" một tiếng, đôi lông mày anh nhíu lại trong thoáng chốc. Cô gái nhỏ bé trước mặt anh, yếu đuối và run rẩy, khiến anh không khỏi dừng lại, bất giác có chút nhẹ tay trước tình huống này.
Anh tiến lại gần thêm chút nữa, ánh mắt sắc lạnh nhưng mang chút gì đó khó đoán, hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ vào gò má cô, khiến cô khẽ rùng mình. Anh không nói lời nào, chỉ giữ cô trong vòng kiềm tỏa, nhưng ánh mắt ấy dường như dịu đi một chút, như thể đang dò xét từng cảm xúc của cô.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cái hiện diện mạnh mẽ, áp đảo đến ngạt thở của anh. Nhịp tim Lý Nhiên càng lúc càng đập loạn, tâm trí hoang mang không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thời Nhiệm giữ nguyên sự im lặng, ánh mắt anh lướt qua từng chi tiết trên gương mặt đầy nước mắt của cô, khiến cho không khí quanh họ càng thêm nặng nề và căng thẳng.
Bách Thời Nhiệm dừng lại, ánh mắt sắc lạnh quen thuộc trở nên trầm xuống khi anh nhìn kỹ gương mặt Lý Nhiên. Dù là một người đàn ông dạng dày trong thế giới ngầm, anh vẫn không thể phớt lờ nét đẹp trong sáng và mong manh trước mặt. Đôi mắt cô mở to, long lanh, trong veo như mặt nước. Nhưng ẩn sâu trong đó là sự hoảng sợ, và nét gì đó như một mảnh vỡ của ngây thơ bị bẻ cong dưới ánh đèn yếu ớt. Chúng khiến anh có cảm giác mơ hồ, một cảm giác lạ chưa bao giờ trải qua trong đời mình.
Bàn tay thô ráp của anh nắm lấy khuôn mặt cô, vô tình tạo ra sức ép, làm gò má cô ửng đỏ. Nhưng thay vì sự giận dữ hay phẫn nộ, sắc đỏ ấy lại như một chút ngượng ngùng, như thể cô gái ấy đang đứng trong tình huống khó xử, không biết làm gì ngoài việc bất lực nhìn vào anh. Những đường nét nhỏ nhắn, đôi môi run rẩy, làn da mềm mại đang cọ vào tay anh - tất cả làm dậy lên một điều gì đó khác lạ trong lòng anh, một sự lưỡng lự chưa từng có.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất