Dù sao đi chăng nữa, nếu nàng vào ở, có lẽ mấy Đế phi tương lai sẽ ghim thù nàng trước rồi, đặc biệt là Tuyết Vệ đại nhân kia. Nghĩ thôi cũng cảm thấy cuộc sống sau này rất đáng sợ, vả lại, nàng không có ý định phát triển gì với Đế quân sắp có rất nhiều phụ nữ này, vào rồi sau này muốn ra không dễ.
“Không được, ta kiên quyết không đồng ý.” Nàng vội vàng lắc đầu xua tay.
Lệ Tử Mặc liếc nàng, nói: “Bổn Đế quân đã sắp xếp, đến lượt ngươi không đồng ý à?”
Tần Phong Hi bỗng thấy bất lực vô cùng, ôi, đây không phải hiện đại cởi mở của nàng, nếu là ở hiện đại, nàng nói ra một câu kiên quyết không đồng ý thì chắc chắn không ai dám phật ý nàng.
Tốt xấu gì nàng cũng đã quen làm nữ vương trong cái vòng đó rồi.
“Ngươi không sợ ta không giúp ngươi rửa sạch phấn độc à?” Nàng tức giận trừng hắn.
“Nếu ta chết, ta cho phép ngươi tuẫn táng.” Lệ Tử Mặc thờ ơ nói.
Vãi nồi!
Còn cho phép nàng tuẫn táng! Nàng có cần tạ ơn luôn không!
“Ta XXX tên 000 nhà ngươi!”
“Đang mắng ta à?” Hắn khẽ nhíu mày, nói: “Nghĩa là gì thế?”
“Là đang nói ngươi ác độc, ích kỷ, máu lạnh.” Nàng hầm hừ.
“À, cảm ơn đã khen.”
Đệch!
Tuy nhiên, xét từ mặt nào đó thì Tần Phong Hi cũng cảm thấy mình vẫn phải giúp hắn rửa sạch hoa Mê Chi. Tạm thời nàng vẫn phải ở lại đây một thời gian mà, còn nữa, nói sao thì Lệ Tử Mặc cũng xem như từng cứu nàng, trước giờ Tần Phong Hi nàng là người có ân oán rạch ròi, có ơn trả ơn, có thù trả thù.
Nàng trở về điện phụ mà Nhị Linh sắp xếp để lấy túi nước, tiện thể mang theo bộ đồ còn lại, lúc đi không gặp Nhị Linh cho nên không thể nói với nàng ấy một tiếng. Đi nửa đường lại gặp được một thị nữ khác, trước đó Nhị Linh đã từng giới thiệu, người này tên Nhị Anh.
Nhị Anh rất xinh đẹp, đôi mắt tràn ngập quyến rũ.
Thấy Tần Phong Hi ôm quần áo thì ngạc nhiên hỏi nàng muốn đi đâu, Tần Phong Hi chỉ cười đi lướt qua. Nhị Anh cắn môi, lén lút đi theo thì thấy nàng vào điện tam
trọng.
“Chẳng lẽ ả sẽ ở điện tam trọng thật? Không, không thể, sao có thể được, trước nay điện tam trọng không có phụ nữ. Không được, ta phải về báo cho Tuyết Vệ đại nhân!”
Nhị Anh gấp gáp chạy về điện nhị trọng suýt chút nữa đã đâm vào Nhị Linh vừa làm việc xong trở về.
“Ngươi làm gì mà gấp gáp thế?” Nhị Linh kéo nàng ta lại.
ở
“Nhị Linh, ngươi có biết không, hôm nay Tần Phong Hi vừa mới đến vào ở điện tam trọng rồi!”
“Không thể nào, chẳng phải ta vừa dẫn nàng ấy vào đây ở sao, nhìn đi, quần áo còn ở... Nhị Linh chỉ lên giường Tần Phong Hi, không thấy gì cả thì ngẩn ra.
“Xem đi, vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy ả ôm đồ vào điện tam trọng rồi! Ngươi nói xem, sau này tên ả có đổi tên thành Tam Phong Hi không?"
Nhị Linh không nghe được Nhị Anh nói gì nữa, trong lòng nàng ấy khá khó chịu, Tần Phong Hi đi rồi cũng không nói với nàng ấy một tiếng, cứ như vậy lặng lẽ bỏ đi. Nếu nàng vào điện tam trọng ở thật, thì lẽ nào đang đề phòng không muốn nàng ấy đeo bám nàng sao?
Nhị Anh thấy Nhị Linh ngây người thì không có hứng thú nói chuyện với đối phương nữa, vội chạy đi mất. Nàng ta phải đi tìm Tuyết Vệ đại nhân, tuy rằng bây giờ Tần
Phong Hi vào điện tam trọng nhưng chưa được Tuyết Vệ đại nhân đồng ý và sắp xếp là không hợp quy tắc. Gần đây Tuyết Vệ đại nhân thật sự rất bận, đang sắp xếp tẩm
cung cho mấy Đế phi và Đế hậu tương lai, ngoài Đế hậu còn chưa quyết định ra thì mấy Đế phi gần như đều xếp ở điện nhị trọng.
Cả Đế phi cũng ở điện nhị trọng thì dựa vào đâu mà Tần Phong Hi lại ở điện tam trọng?
Lúc này Nhị Anh không nghĩ đến một việc, nếu không được Lệ Tử Mặc cho phép thì ai dám chủ động vào ở?
Nàng ta đi tìm Tuyết Vệ, vừa nhắc đến việc này là Tuyết Vệ lập tức nổi điên.
“Cái gì? Ả đến điện tam trọng? Chỉ một thị nữ cỏn con mà dám đến điện tam trọng? Phản rồi!” Tuyết Vệ nổi giận đùng đùng chạy tới điện tam trọng, đúng lúc gặp Ưng, Nguyệt và Thần y ở ngoài cửa điện.
Ba người có vẻ kích động, giống như nôn nóng không chờ nổi.
Tuyết vui vẻ, hỏi: “Có phải các ngươi cũng nghe chuyện đó rồi không?”
“Đúng vậy! Quả thật không thể tưởng tượng nổi.” Thần y giành trước nói.
“Không thể tưởng tượng? Phải nói là không thể tha thứ mới đúng.” Tuyết hừ lạnh, nói: “Đi, cùng đi tìm ả tiện nhân kia.
Nói xong, nàng ta dẫn đầu chạy vào.
Bọn họ biết cách phá trận pháp ở điện tam trọng, cho nên đoàn người đi thẳng vào không bị ngăn cản. Sau đó bọn họ nhìn thấy hai người trong đình.
Đế quân của bọn họ ngồi ngay ngắn, rất bình thường, còn người phụ nữ bình tĩnh ngồi đối diện hắn lại khiến bọn họ kinh hoàng. Lúc Đế quân ngồi, sao có phụ nữ dám ngồi trước mặt hắn, sao dám ngồi cùng bàn với hắn?
Đây là người đầu tiên!
“Tần Phong Hi! Ngươi đứng dậy cho ta.” Tuyết Vệ tức giận trợn mắt.
Tần Phong Hi quay đầu lại, nàng nhìn thoáng qua Thần y lần đầu tiên gặp mặt, sau đó quay sang Tuyết Vệ, nheo mắt, trầm giọng nói: “Xem ra phải sửa trận pháp ở điện tam trọng lại rồi.”
“Tùy ngươi thôi.”
Lệ Tử Mặc nói.
Thế này là định cho nàng làm quản gia à? Tần Phong Hi vuốt cằm cân nhắc một lúc, cảm thấy không thiệt gì bèn gật đầu: “Vậy được thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất