“Hái được rồi thì sao? Không thể dùng cũng uổng phí. Có lẽ bổn Đế quân đã xác định hết phương cứu chữa rồi.”
“Không thể dùng? Vì sao lại không?”
“Trên hoa có phấn độc, phải lấy nước ở suối ngầm kia thì mới rửa sạch được, không rửa sạch phấn độc trong vòng một ngày thì hoa sẽ mất công hiệu, không kịp nữa rồi.” Lệ Tử Mặc chưa từng nói với ai nhiều như vậy, nói đúng hơn là những lúc như thế này bên cạnh hắn chưa từng có ai, đây là lần đầu tiên.
“Các ngươi cũng không biết việc này à?” Tần Phong Hi khó khăn nhai miếng thịt nuốt xuống, đậu xanh, suýt nữa đã bị nghẹn chết rồi: “Các ngươi đang buồn rầu vì chuyện này à? Đúng rồi, ta còn nghe nói lúc tâm trạng ngươi không tốt không thích có người ở bên cạnh, có cần ta tránh xa chút không?”
Lệ Tử Mặc ghét bỏ liếc nàng, nói: “Ngươi đã ngồi bao lâu rồi? Ăn hết phân nửa bữa tối của bổn Đế quân rồi đấy.”
“Nếu không có hoa này thì ngươi sẽ thế nào?”
“Phát độc chết.”
Lệ Tử Mặc nói xong lại rót cho nàng một ly, sau đó ngửa đầu uống một ngụm lớn. Người đàn ông như vậy, uống rượu sảng khoái như vậy làm người ta cảm thấy thật cuốn hút.
Nhưng sao hắn lại có nói đến chuyện sống chết của mình với vẻ bình tĩnh như vậy?
Ánh mắt Tần Phong Hi chợt lóe lên, nàng nói: “Nếu như ta có thể rửa hết phấn độc trên hoa này, ngươi có thể đồng ý một yêu cầu của ta không?”
Lệ Tử Mặc đang uống rượu thì chợt khựng lại, sau đó chậm rãi buông bình rượu xuống, quay sang nhìn nàng, đôi môi mỏng dính rượu chỉ ung dung phun ra một âm tiết: "Ô?"
“Ồ cái gì mà ồ, ngươi nói một câu có đồng ý hay không?” Tần Phong Hi đập đũa xuống, nhướng mày đón nhận ánh mắt của hắn.
“Ngươi có yêu cầu gì?” Hắn chậm rãi hỏi.
"De ta di?"
“Không thể.” Sắc mặt hắn trầm xuống.
Tần Phong Hi bĩu môi, biết ngay là không thể mà, nàng có tác dụng lớn như vậy, sao có thể thả đi? Cho nên nàng cũng chỉ thử mà thôi, thật ra muốn nói là: “Vậy đổi cái khác, ta muốn đến điện nhất trọng, dù sao ngươi cũng chỉ phát độc vào ngày rằm mỗi tháng, ta chỉ cần đến chỗ ngươi vào ngày hôm đó thôi, còn những lúc khác ta muốn ở điện nhất trọng, đồng thời cho ta tự do nhất định, như tự do ra vào điện Cửu Tiêu chẳng hạn.
Nàng cứ nghĩ điều kiện này rất đơn giản, nhưng không ngờ vừa nói xong Lệ Tử Mặc đã cong môi cười nói: “Nếu ngươi muốn thì bổn Đế quân có thể đồng ý. Tuy nhiên, mỗi khi đến ngày rằm hàng tháng là lại đến điện tam trọng, ngươi cảm thấy nên lấy danh nghĩa gì đây? Bổn Đế quân gọi ngươi thị tẩm vào thời gian cố định nhé? Chắc hẳn thị nữ điện nhất trọng sẽ đồng lòng chung sống tử tế với ngươi đấy.”
Nghe nàng nói có thể rửa sạch phấn độc trên hoa là hắn liền thả lỏng, hắn tin rằng chỉ cần nàng nói ra được thì sẽ có cách. Không ngờ nàng thật sự là phúc tinh của hắn, bắt đầu từ bây giờ có lẽ còn có thể nói nàng sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của Lệ Tử Mặc hắn được rồi. Nếu nàng cứu lại được dược hiệu của hoa Mê Chi, nói theo cách nào đó thì cũng đã là cứu hắn.
Trên người cô gái này có quá nhiều bí mật, hơn nữa thỉnh thoảng còn mang đến ngạc nhiên cho hắn. Nàng giống như một cái bảo tàng, chỉ cần hắn khai quật là sẽ có thể tìm ra bảo bối.
Tần Phong Hi nghe hắn nói xong xụ mặt xuống liền, chắc chắn thằng cha này cố ý. Nếu mỗi tháng nàng vào điện tam trọng một ngày một đêm với lý do này, thì chắc chắn sẽ bị những người đó cô lập, sao còn có thể sống chung chan hòa với bọn họ, sao còn có thể hỏi thăm tin tức! Dù ở triều đại nào thì lòng ghen tuông của phụ nữ cũng rất đáng sợ, nàng không muốn đối mặt với nhiều lòng đố kỵ như vậy đâu.
“Ta có thể lặng lẽ đến, không cho ai biết là được.”
“Bổn Đế quân không cần làm chuyện lén lút ngay trong cung điện của mình”
“Tóm lại ngươi có đồng ý không? Ta không muốn ở điện nhị trọng.” Bởi vì Tuyết Vệ cũng ở điện nhị trọng, nghe nói sau này đám Đế phi cũng sẽ ở đó, chẳng phải phiền chết sao.
“Không ai bảo ngươi ở điện nhị trọng cả.” Sầu muộn trong lòng tan thành mây khói, Lệ Tử Mặc sải tay lấy đôi đũa trước mặt nàng bắt đầu ăn, hắn không phải người sắt, cũng biết đói.
“Ê, ta dùng rồi đấy!” Tần Phong Hi cạn lời nhìn hắn, nhưng đối phương không ngại thì nàng cũng mặc kệ, nàng chú ý tới vấn đề khác: “Ngươi nói ta không ở điện nhị trọng, lại không cho ta đến điện nhất trọng, vậy thì để ta ra ngoài điện Cửu Tiêu ở đi?” Vậy càng tốt, nàng cầu còn không được.
Lệ Tử Mặc không nhìn nàng, vừa tao nhã ăn vừa chỉ vào tẩm cung cách đó không xa.
Đó là, điện tam trọng, nơi hắn ở.
Hay là sợ ngày rằm độc phát làm người ta sợ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất