"Ô ô!"
Tần Phong Hi thu lại ý cười, bế Tử Vân hồ thả nhẹ bước chân đi vào nơi nó chỉ, phòng của Tiểu Bảo.
Cửa phòng mở toang, bên trong không có một ai nhưng Tân Phong Hi ngửi được mùi máu tươi có chút hôi thối. Nàng hơi biến sắc, lập tức lách mình ra ngoài mở cửa phòng Tiểu Trù và Lư Đại Lực, bên trong cũng đều không có người.
Tần Phong Hi vô thức nghĩ chắc chắn bọn họ không đi ra ngoài chơi hay đi ăn cơm. Lúc nàng đi lên đã nhìn thoáng qua sảnh lớn mà không hề thấy bóng dáng bọn họ.
Lại nói, Trần Thập và Tân Nghĩa nhất định sẽ không ăn cơm trước khi nàng quay về, Tiểu Trù hiện giờ muốn làm thị nữ của nàng nên chắc hẳn cũng sẽ đợi nàng. Về phần Lư Đại Lực, Tiểu Bảo chưa xuống thì hắn ta có lẽ cũng không một mình xuống ăn cơm trước.
“Đồ Trí Dũng!” Tân Phong Hi lại tìm mấy người Đồ Trí Dũng, tương tự không thấy ai cả.
“Đỗ Văn Hội!” Đỗ Văn Hội từng nói sẽ luôn luôn đi theo nàng, mà nàng cũng biết hắn ta vẫn luôn làm vậy.
Đỗ Văn Hội nhanh chóng nghiêng mình xuất hiện: “Để phi?”
“Phái toàn bộ người của người đi tìm đám Trần Thập trước đã”
“Vâng!”
Đỗ Văn Hội phát hai tín hiệu ra ngoài cửa sổ.
Tân Phong Hi tiến vào phòng Tiểu Bảo lần nữa để cẩn thận kiểm tra. Vừa mới xem xét nàng đã phát hiện ra dấu vết của khá nhiều người. Khứu giác của nàng rất nhạy bén, khi cẩn thận và bình tĩnh ngửi lại không khí trong phòng, nàng có thể phân biệt được rất nhiều loại mùi.
Mặc dù mùi đậm nhất chính là mùi máu tươi có chút hôi thối ban đầu, nhưng bên dưới đó còn có hương thơm son phấn, đó là mùi trên người Tiểu Trù. Trừ cái này ra thì một số mùi rõ ràng hơn chút chính là mùi cơ thể của Lư Đại Lực, có lẽ do tối qua hắn ta vẫn chưa rửa ráy sạch sẽ hẳn nên trên người vẫn còn mùi chua do lâu ngày không tắm táp thay quần áo.
Tiếp đó là chút mùi bánh bao thịt. Nàng bạo gan suy đoán là do Sư Gia mua bánh bao đưa tới. Nhưng không phải tất cả mọi người đều thích ăn bánh bao thịt nên hắn ta đã mua rất nhiều màn thầu và các loại bánh bao khác, vậy nên rất có thể mấy người Đồ Trí Dũng cũng được gọi tới.
Mọi người chia nhau ăn bánh bao và màn thầu xong, biến cố liền phát sinh.
Có lẽ đó là biến cố khiến tất cả đều khiếp sợ và không kịp phản ứng. Có hai khả năng, một là bọn họ đều tự mình đi ra ngoài, hơn nữa không đi từ cổng chính. Khả năng thứ hai là bọn họ bị người ta đưa đi, hơn nữa cũng không phải đi ra từ cổng chính.
Nhưng Tần Phong Hi cảm thấy không có khả năng nhiều người như vậy đồng thời bị bắt đi.
Khả năng lớn nhất chính là Tiểu Bảo đã xảy ra biến cố nào đó nên bọn họ mới đi theo ra ngoài.
Bởi vì thứ nàng ngửi thấy rõ ràng nhất chính là mùi máu tươi mang theo hôi thối, thứ mùi đó chỉ có thể phát ra từ máu của Tiểu Bảo. Sắc mặt Tần Phong Hi lập tức thay đổi, nàng nghĩ tới một khả năng khác nữa.
Chẳng lẽ người hạ cổ Tiểu Bảo đã đi theo tới đây rồi?
“Đế phi, chưởng quỹ và tiểu nhị đều nói không trông thấy bọn họ ra ngoài, hơn nữa họ còn nói trước đó mấy người Trần Thập đều ở trong phòng Tiểu Bảo ăn bánh bao? Sau khi phát tín hiệu xong, Đỗ Văn Hội đã xuống tầng một hỏi thăm.
Quả nhiên là thế.
“Vậy ngươi có hỏi bọn họ có thấy ai khả nghi đi lên đây không?” Tần Phong Hi vừa hỏi vừa tiến tới cạnh cửa sổ xem xét.
Trên bệ cửa sổ có hai giọt máu đã đông lại một nửa, bọn họ rời đi một khoảng thời gian rồi.
“Thuộc hạ có hỏi, chưởng quỹ nói không ai tiến đến, họ cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Tân Phong Hi im lặng, chắc là không có người ngoài tiến vào. Thật ra nếu người hạ cổ Tiểu Bảo đuổi tới thành Nặc Lạp thì hắn ta có thể ở bên ngoài triệu hoán Tiểu Bảo tới. “Đã phái người đi hết chưa?”
Đỗ Văn Hội trả lời: “Đều phái ra hết rồi. Đế quân thành lập ba trăm Dịch Thừa này, người nào cũng đều lão luyện trong việc tìm người, xin Đế phi cứ yên tâm.
Tần Phong Hi khẽ gật đầu rồi đột nhiên cúi xuống nhìn Ô Ô: “Phải chăng ngươi có thể tìm được bọn họ?” Trước đó nàng ra ngoài vì muốn xem thử đứa bé tối hôm qua nên để Tử Vân hồ lại cho Trần Thập chăm sóc. Có lẽ vì cảm nhận được điểm bất thường nên Tử Vân hồ mới trốn đi, cũng có thể trong lúc khẩn cấp Trần Thập để Tử Vân hồ lại để truyền tin cho nàng, hoặc sợ nó ra ngoài cùng mình sẽ gặp nguy hiểm.
"Ô ô!”
Hai chân trước của Ô Ô nhào về phía cửa sổ.
Ánh mắt Tần Phong Hi sáng lên, đoán rằng nó muốn dẫn đường bèn thả lỏng nó ra. Ô Ô lập tức vọt ra ngoài cửa sổ.
“Đuổi theo” Tần Phong Hi lập tức dẫn Đỗ Văn Hội đi theo.
Khứu giác của nàng tốt nhưng khứu giác của Tử Vân hồ còn tốt hơn nhiều, có mùi của Tiểu Bảo rõ ràng như vậy, muốn truy lùng dấu vết cũng không khó lắm.
Dường như Ô Ô biết tốc độ của bọn họ không thể nhanh như mình nên vẫn luôn thả chậm tốc độ, Tân Phong Hi đuổi theo không khó khăn chút nào, nhưng áp lực của Đỗ Văn Hội thì lớn hơn.
Hắn ta âm thầm cảm thấy kinh hãi, hóa ra khinh công mà mình vẫn luôn tự tin hoàn toàn không thể so sánh được với Đế phi.
Tần Phong Hi chỉ có thể nói với hắn ta: “Ngươi quay về đi, một mình ta đuổi theo là được, có chuyện gì ta sẽ phát đạn tín hiệu. Nếu đến nơi nào ta cho rằng đã vượt qua phạm vi đạn tín hiệu có thể thấy được thì ta sẽ phát một cái.
“Đế phi, chức trách của thuộc hạ là theo chân người..”
Tân Phong Hi không khách khí chút nào: “Vấn đề là bây giờ ngươi không theo kịp.
Đỗ Văn Hội lập tức rớt hai giọt nước mắt lớn.
“Quay về, bảo người chăm sóc cho ngựa của ta, ngươi còn một nhiệm vụ nữa là quan sát Tiêu gia. Ta rất có hứng thú với thanh bảo kiếm bọn họ sắp chế tạo ra, đi canh chừng kỹ vào.
“Chuyện thần binh sắp xuất hiện thuộc hạ đã truyền tin tức về từ ba ngày trước rồi.
“Được rồi, ngươi quay về đi” Tần Phong Hi không nói thêm nữa mà tăng tốc độ, lập tức vượt qua Ô Ô.
“Ô ô, nhanh lên!”
Ô Ô thấy Tần Phong Hi vẫn có thể vượt qua mình bèn lập tức tăng tốc, bay vụt tới trước giống như một quả bóng tím mang theo ánh sáng trắng.
Đỗ Văn Hội thấy một người một hồ ly nhanh chóng biến mất thì đành buồn rầu xoay người trở về. Hắn ta nhất định phải tiếp tục rèn luyện khinh công, chuyện này đả kích người ta quá đi mất. Tại sao Nguyệt Vệ đại nhân không nói cho hắn ta biết khinh công của Đế phi tốt như vậy chứ? Chẳng lẽ ngài ấy cố ý muốn xem hắn ta làm trò cười ư?
Thật ra Đỗ Văn Hội đã nghĩ oan cho Nguyệt, Nguyệt cũng không biết Tần Phong Hi tới Thần Ma cốc chuyến này, sử dụng huyết chú bản mệnh đã kích phát thạch tủy ngàn năm vẫn chưa dung hợp hoàn toàn trong máu của mình nên công lực của nàng tăng lên nhanh chóng. Còn nữa, việc luyện công cùng với Tử Vân hồ tương đương với chuyện nàng có thêm một năm công lực.
Vì vậy Nguyệt cũng không rõ về thực lực của nàng hiện giờ.
Tân Phong Hi phải dùng tới mười tầng công lực mới đuổi kịp Ô Ô. Mắt thấy nó đang chạy ra ngoài thành, suy nghĩ trong đầu nàng xoay chuyển nhanh chóng. Nếu ngay cả đám Đồ Trí Dũng cũng đi theo thì có lẽ bọn họ đã ra ngoài từ lúc cửa thành còn chưa đóng.
Tử Vân hồ chỉ nhảy vài cái đã chạy lên tường thành, Tần Phong Hi cũng sử dụng thang dây để đạp lên.
Một người một hồ ly lặng lẽ ra khỏi thành. Tử Vân hồ tiếp tục phóng đi vun vút, nó nhanh đến mức hầu như không nhìn thấy bốn chân chạm đất, giống lướt qua mà đi.
Tân Phong Hi phải sử dụng mười phần công lực, khó khăn lắm mới đuổi kịp nó, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi áp lực. Tốc độ của Tử Vân hồ thật sự nhanh đến mức khiến người ta giận sôi.
Đợi đến khi nhìn thấy một dãy núi chập chùng nối dài ở đằng xa thì Tử Vân hồ mới dừng lại, sau đó lập tức quay đầu chui vào lòng Tần Phong Hi. Nó ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nàng rồi ghé vào cánh tay nàng lè lưỡi thở phì phò, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Tần Phong Hi cũng thương nó vì phải chạy xa như vậy nên lấy một viên thuốc ra. Tử Vân hồ vừa trông thấy viên thuốc trong tay nàng thì lập tức vui vẻ nuốt xuống.
Trước đây Tử Vân hồ từng ăn Thiên Cơ Thảo trong sơn động ở Thần Ma cốc, mặc dù hiện giờ món chính của nó là thịt chín nhưng Tần Phong Hi vẫn dùng một cây Thiên Cơ Thảo kết hợp với các dược liệu bổ máu bổ khí khác điều chế thành hơn trăm hạt bổ thần đan để thỉnh thoảng làm kẹo thưởng cho nó ăn.
Loại thuốc viên này có thể nhanh chóng bổ sung tinh thần và thể lực cho Tử Vân hồ, nếu bị thương thì nó có thể coi như thánh phẩm chữa trị, hiệu quả đối với con người lại càng tốt hơn. Nếu nàng đồng ý lấy loại thuốc này ra bán thì có thể kiếm được một khoản tiền lớn. Nếu có người biết nàng đem thứ thuốc quý giá ấy làm kẹo đút cho con tiểu hồ ly thì chắc sẽ hộc máu mất.
Đằng trước là một bãi đá vụn, bởi vì đêm tối nên Tân Phong Hi không nhìn ra được gì. Có điều khi đến gần một tảng đá, nàng phát hiện trên bề mặt nó có một số văn tự cổ và lập tức hiểu ra những tảng đá này chắc chắn không phải đồ vô dụng.
Nàng cẩn thận xem xét và khiếp sợ phát hiện ra đây là một phế tích, hơn nữa có vẻ quy mô không hề nhỏ. Một mảng phế tích lớn nằm ở đây mà không phải ở trong thành, rốt cuộc nó thuộc sở hữu của ai?
Nàng bế Tử Vân hồ đi tìm kiếm giữa những trụ đá đổ nát, cuối cùng phát hiện ra một mảnh vải bên cạnh bức tường đổ, như thể nó vô ý bị xé rách.
Sau khi cầm mảnh vải lên, Tần Phong Hi nhận ra đó là vải trên người Tiểu Trù. Trong đám người ấy chỉ một mình Tiểu Trù là nữ, nàng không cần cố gắng cũng có thể nhận ra quần áo của nàng ấy.
Nhưng nàng chỉ tìm thấy một mẩu vải nhỏ mà không thấy bất kỳ ai khác.
Khi đi được nửa đường nàng đã phát ra một tín hiệu. Nếu đám Đỗ Văn Hội không phải người ngốc nghếch thì chắc hẳn có thể tới tìm nàng ở đây.
Tình huống hơi quỷ dị, nàng cũng không biết mình có thể nhanh chóng tìm được người hay không.
Nói thẳng thì nàng chỉ mới quen biết Lư Đại Lực và Tiểu Bảo, thậm chí cả Tiểu Trù, gần như không có tình cảm gì. Nếu bọn họ xảy ra chuyện, nàng có thể lý trí cố gắng tìm kiếm, nhưng những người khác thì không được, đặc biệt là Trần Thập và Tân Nghĩa. Nàng đã nhận định họ là bạn đồng hành, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì đoán chừng nàng sẽ lật tung cả trời lên.
Nàng hoàn toàn không hề dự tính được tình huống lần này, ai có thể nghĩ đến việc trong khách điểm ở giữa ngôi thành phồn hoa đến vậy, một đám người lại cùng lúc mất tích chứ.
“Á?” Đột nhiên Tần Phong Hi nhìn thấy một cánh cửa. Có lẽ nó vốn dĩ là cửa ngầm, hiện giờ cánh cửa đã trở nên không hoàn chỉnh, có một cánh cửa đá đổ trên mặt đất đẳng trước. Có lẽ trước đây cánh cửa này được đóng chặt, bây giờ mới bị người ta phát hiện và mở ra.
“Ô Ô, chúng ta đi vào thôi.” Tần Phong Hi nhíu mày, cuối cùng vẫn bế Tử Vân hồ khom lưng chui vào trong cánh cửa nhỏ bị hỏng. Nhưng nàng không biết rằng lần này đi vào, rất lâu sau mình vẫn không thể ra ngoài được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất