Tần Phong Hi khẽ gật đầu. Đúng vậy, hiện giờ Phá Sát quả thật đã giấu đi hết vẻ rực rỡ của nó, đương nhiên ngoại trừ lớp vỏ hoa lệ bên ngoài. 

“Long Phượng kiếm trong tay Tiêu mỗ bây giờ đã ở trong Hoàng cung, thế gian không thể hiểu được vẻ đẹp thật sự của nó. Nhưng hổ thẹn thay, thật ra Tiêu mỗ đã thất bại trong việc rèn đúc binh hồn từ Long Phượng kiếm ấy, vậy nên chúng vẫn chưa thể gọi là thần binh được. Còn một thanh kiếm nữa hiện tại đang ở trong tay thánh nữ Vấn Thiên Sơn” Tiêu Quốc Đống không hề tỏ ra kiêu căng khi nói những lời này, ngược lại còn hay tỏ ra xấu hổ khi nói về những binh khí mình chế tạo ra trước đây, như thể hiện giờ ông ta phát hiện chúng không tốt. 

“Ông nói đến Phượng Ngâm kiếm ư?” Tần Phong Hi nhớ đến thanh bảo kiếm của Nạp Lan Mộng Như trong Thần Ma cốc. 

Tiêu Quốc Đống gật đầu đáp: “Đúng vậy, không ngờ Hi công tử cũng đã nghe qua về nó. Thuộc tính của Phượng Ngâm kiếm là kiêu ngạo, hoa lệ. Kiếm vừa ra khỏi vỏ là công tử sẽ lập tức có cảm giác như vậy, đó chính là kiếm hồn mà bảo kiếm tự mình muốn biểu đạt. 

Tần Phong Hi nhíu mày, quả đúng vậy, lúc Nạp Lan Mộng Như rút bảo kiếm ra, nàng cũng cảm thấy nó kiêu ngạo, khoe khoang, giống hệt phong cách của Nạp Lan Mộng Như. Có lẽ chính vì vậy mà Nạp Lan Mộng Như mới thích Phượng Ngâm kiếm còn nàng thì không. Từ trước đến giờ Tần Phong Hi không hề cảm thấy mình kêu ngạo, hơn nữa nàng cũng không thích cố gắng khoe khoang. Đương nhiên lúc vả mặt người khác nàng trái lại làm không biết mệt. 

Nàng cảm thấy thật ra mình là người bụng dạ có chút xấu xa. 

“Người dùng thần binh tốt nhất nên tìm được vũ khí có thuộc tính giống mình. Thánh nữ Vấn Thiên Sơn và Phượng Ngâm kiếm, khụ khụ, có thuộc tính rất giống nhau. 

Lời này của Tiêu Quốc Đống khiến Tân Phong Hi buồn cười. 

Xem ra chính ông ta cũng cảm thấy Nạp Lan Mộng Như là một con khổng tước kiêu ngạo. 

“Nếu không thể tìm thấy thần binh có cùng thuộc tính thì tốt nhất nên tìm thứ có thuộc tính tương cận hoặc ôn hòa, làm vậy thì người sử dụng thần binh sẽ không bị thần binh 

chi phối ngược lại. Nếu lựa chọn thần binh có thuộc tính hoàn toàn khác biệt hơn nữa lại cực kỳ cường hãn bá đạo thì sau khi sử dụng trong thời gian dài, tinh thần của người 

sở hữu sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí nghiêm trọng hơn là tính tình đột ngột thay đổi lớn.” Tiêu Quốc Đống thận trọng nói. 

“Vậy nên... Tân Phong Hi hơi ngạc nhiên: “Ý của ông là, không phải ai sở hữu thần binh cũng sẽ như hổ thêm cánh ư?” 

“Có tốt có xấu” Tiêu Quốc Đống khẽ gật đầu. 

“Vậy hiện tại ông cảm thấy cây roi này có phù hợp với ta hay không?” 

Đám Tiêu Quốc Kình, Tiêu Quốc Thông ngẩn người, nhưng khi Tiêu Quốc Kình nhìn sang cây roi tản mát ra hơi thở hắc ám bí ẩn và khắc nghiệt kia, trong lòng hắn ta lại mơ hồ có chút cảm giác. 

Quả nhiên sau đó Tiêu Quốc Đống nói: “Cây roi này là thứ binh khí tốt nhất mà ta đúc được cả đời này. Chính bản thân ta cũng không ngờ rằng nó lại tốt như vậy. Nhưng Hi công tử hãy xem đi, khắc nghiệt hắc ám, lạnh lùng vô tình, cây roi này có linh hồn lạnh lẽo thấu xương và mạnh mẽ đến tột đỉnh, sợ rằng nếu bị hơi thở cường hãn của nó áp chế, tính tình của công tử sẽ thay đổi lớn, hoặc nó sẽ cắn ngược lại người. 

Những người xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh. 

Tiêu Quốc Kình không nhịn được tiến đến gần Tần Phong Hi vài bước. Hắn ta vẫn luôn cảm thấy nàng mảnh khảnh và ưu mỹ, mặc dù công phu của nàng rất tốt nhưng cứ mang lại cho người ta cảm giác khá mảnh mai... 

Không đúng, tại sao hắn ta lại miêu tả một người đàn ông bằng từ mảnh mai chứ? 

Nếu Hi công tử biết được suy nghĩ của hắn ta, chắc hẳn sẽ không thích đâu... 

Nhưng Tiêu Quốc Kình vẫn hơi lo lắng nhìn Tần Phong Hi: “Hi công tử, hay là, cây roi này tạm thời... 

Hắn ta muốn nói tạm thời đừng sử dụng, để cho phụ thân hắn ta xem thử có biện pháp giải quyết nào khác không đã. Đúng lúc này Tiêu Quốc Đống đột nhiên cắn răng nói: “Hay là Hi công tử đợi thêm hai ngày nữa đi, chờ bảo kiếm ra lò để xem thử thuộc tính của bảo kiếm, đến lúc đó ta tùy ý cho Hi công tử lựa chọn. 

Thanh thần binh bảo kiếm kia được tạo ra từ Huyền Thiết băng ngàn năm cộng thêm lưu quang của Tử Vân hồ, chẳng biết nó sẽ trở thành thanh kiếm tuyệt thế phong hoa đến mức nào, thế mà Tiêu Quốc Đống lại chấp nhận giao ra để Tần Phong Hi tự lựa chọn. Không thể không nói ông ta làm người rất quang minh chính đại và hào phóng. 

Tần Phong Hi nhìn theo ánh mắt của ông ta về phía lò rèn bảo kiếm. Loáng thoáng trên ngọn lửa trong lò có tia sáng tím lóe lên, trong thâm tâm nàng hơi kinh ngạc, cũng rất chờ mong thanh bảo kiếm kia xuất hiện trên thế gian. 

Nhưng mà nàng thích cây roi này. 

Tân Phong Hi mỉm cười và lại duỗi tay ra lần nữa, nắm lấy chuỗi roi. 

Tiêu Quốc Đống không ngờ mình nói nhiều như vậy mà Tân Phong Hi vẫn dám lấy cây roi này, nhất thời ngây ngẩn cả người. 

Tay cầm của roi khá đơn giản và có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Nó được khắc những được vân tinh xảo, trông khá thần bí và cổ xưa. Thân roi màu đen giống như ẩn chứa thứ gì đó bên trong, phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy ánh sáng. Bên trong tỏa sáng lập lòe, giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm mênh mông. 

Thật sự rất xinh đẹp, cực kỳ đẹp. 

Cổ tay Tần Phong Hi nhẹ nhàng chuyển động, cây trường tiên vung lên như có linh tính, vụt một tiếng. 

Bóng roi mang theo ánh sáng u ám. 

Tất cả mọi người đồng loạt lùi lại một bước, hoảng sợ nhìn Tần Phong Hi và cây roi trong tay nàng. 

“Áp chế. Tiêu Quốc Kình kinh ngạc thốt lên. Đó là sự áp chế về khí thế, cây roi vừa vung ra đã khiến bọn họ nảy sinh sợ hãi từ tận đáy lòng, chỉ cảm thấy trong mắt cũng phát lạnh. 

Nhìn lại Tần Phong Hi, vẻ mặt nàng lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh, cả người toát ra vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhìn không hề giống vừa nãy nhưng lại có cảm giác nàng như thế này cũng rất hài hòa, giống như thể nàng vốn dĩ nên là vậy. Trong thoáng chốc, Tiêu Quốc Kình chợt cảm thấy hơi ý loạn thần mê. 

Tiêu Quốc Thông không nhịn được nuốt nước bọt rồi thấp giọng hỏi Tiêu Quốc Đống: “Cha, Hi công tử như vậy có phải là đã bị hồn của thần binh áp chế hay không?” 

“Không nên nói bậy” Tiêu Quốc Đống thấp giọng khiển trách con trai. Nhìn Tần Phong Hi hoàn toàn không giống bị áp chế hay bị ảnh hưởng, ánh mắt của nàng còn sáng và trong suốt hơn so với lúc trước, việc này chứng tỏ đây là trạng thái tỉnh táo nhất của nàng. Tiêu Quốc Đống là người từng rèn đúc được thần binh nên ông ta có thể phân biệt rõ ràng. 

Cổ tay Tân Phong Hi lại lắc một cái, cây roi mềm dồn sức đánh ra, bộp một tiếng, trên tường thế mà lại xuất hiện vết roi quất thật sâu. 

Ngón tay nàng móc vào một điểm lồi nho nhỏ trên cây roi và ấn xuống, cây roi mềm lập tức xoay tròn rồi biến thành roi cứng. 

Roi có thể được chia làm roi mềm và roi cứng giống như giản (một loại vũ khí cổ), ví dụ như roi Tần gia, roi Lôi Thần đều thuộc về roi cứng. Sau khi hợp thành roi cứng, khí thế lạnh lẽo và cứng rắn của nó tăng lên vài phần, khiến người ta nhìn mà phát khiếp. 

Nàng cầm roi vặn tiếp một cái, một thanh đao sắc nhọn đột nhiên bắn ra từ đầu roi, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lại lắc thêm mấy lần, vô số móc sắt bắn ra từ khắp thân roi, lưỡi móc sắc bén lóe lên. 

“Tay nghề của Tiêu gia chủ đúng là phi phàm.” Tần Phong Hi ấn cơ quan, biến cây roi về lại roi mềm rồi trở tay cuộn lại, cây roi gọn gàng quấn quanh lưng nàng. “Hi công tử có ý gì?” 

“Ý của ta là, cây roi này chế tạo rất khá, ta rất thích. Tân Phong Hi thật sự rất thích cây roi này nhưng nàng sẽ không thử roi ở đây. Có rất nhiều cách dùng roi mà ngay cá người chế tạo ra nó là ba cha con Tiêu gia cũng không biết rõ, vì bọn họ không thiên về sử dụng roi. 

Nàng mỉm cười và nhìn Tiêu Quốc Đống: “Cây roi này từ nay về sau gọi là roi Thí Hồn đi. Ông nói nó lạnh lùng vô tình, thế thì dùng cái tên lạnh lùng và vô tình một chút đã làm 

sao?” 

Roi Thí Hồn... 

Sát ý dâng tràn. 

Trong lòng Tiêu Quốc Đống cảm thấy khiếp sợ, thuộc tính của cây roi này lạnh lùng và tàn khốc, Tần Phong Hi có thể tùy tiện khống chế nó chứng tỏ trong tính cách của nàng 

cũng có một mặt này. 

Xem ra Hi công tử mà bọn họ nhìn thấy trong mấy ngày gần đây không hoàn toàn là Hi công tử. 

Lúc này, Tiêu Quốc Đống khắc sâu thêm một tầng nhận thức mới về Tân Phong Hi. Hơn nữa nàng còn trẻ như vậy, qua vài năm nữa nàng sẽ đứng ở đỉnh cao nào đây? 

Cùng lúc suy nghĩ này hiện lên, Tiêu Quốc Đống tức khắc cảm thấy việc mình cần làm chính là dựa dẫm vào Hi công tử. 

Cùng ngày, ba cha con Tiêu gia cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, quay về thoải mái tắm rửa, ăn bữa cơm ngon và nghỉ ngơi một ngày. 

Buổi tối, trong bữa gia yến Tiêu Quốc Đống nghiêm túc nói với đám con của mình: “Từ nay về sau, các con hãy nhớ phải qua lại thân thiết với Hi công tử, nếu hắn tạm thời gặp nạn thì phải đưa tay giúp đỡ, không rời không bỏ, lấy tình lấy lễ chiêu đãi. 

Tiêu Quốc Kình không nói gì nhưng trong lòng nhẹ nhõm thở phào, hắn ta cũng muốn gần gũi với người kia chứ không phải xa cách. 

Tiêu Quốc Thông lại không hiểu, hắn ta đang định hỏi cho rõ thì Tiêu Ngọc Dung đã kêu lên: “Tại sao chứ? Cha, có phải cha mệt quá nên hồ đồ rồi không? Tại sao lại đối xử tốt với hắn như vậy? Dù hắn cho chúng ta máu Tử Vân hồ quý giá nhưng mấy ngày hôm nay mọi người đã không ngủ không nghỉ làm roi cho hắn rồi, đó còn là thần binh nữa phải không? Như thế vẫn chưa đủ à?” 

“Dung Nhi, con không còn nhỏ nữa, có thể hiểu chuyện một chút được không? Bên dưới con còn có muội muội, đệ đệ, con có thể làm tấm gương tốt cho bọn chúng được không?” Tiêu Quốc Đống cả giận nói: “Tất cả là do mẹ con làm hư con, không biết trời cao đất dày!” 

Tiêu phu nhân sững sờ: “Sao lại đổ lên đầu ta rồi?” 

“Chẳng lẽ không đúng à? Bà đừng tưởng rằng ta không biết, những năm gần đây bà vẫn luôn vô tình hoặc cố ý bày tỏ trước mặt Tiêu Quốc Cẩn rằng hắn ta nên cảm ơn ân tình của Tiêu gia, nên làm trâu làm ngựa để báo đáp cái nhà này, nên tôn kính đám Kình Nhi, Thông Nhi, Dung Nhi, bởi vì bọn chúng mới là chủ nhân thực sự của Tiêu phủ. Bà dám nói không làm ư?” 

Khuôn mặt Tiêu phu nhân lập tức đỏ bừng: “Bây giờ chuyện gì ông cũng muốn trách ta phải không? Cái đồ vong ân phụ nghĩa kia liên quan gì đến ta? Ta đã nói với ông rằng 

đừng đối xử quá tốt với người khác rồi mà ông cứ không chịu nghe đấy!” 

“Bà thì biết cái gì? Đối xử nhân nghĩa với mọi người thì người ta đương nhiên sẽ đối xử nhân nghĩa lại với mình. 

“Tiêu Quốc Cẩn có đối xử nhân nghĩa với ông không?” Tiêu phu nhân nhẹ nhàng thốt ra một câu. 

Tiêu Quốc Đống tức nghẹn họng, không thốt nên lời, sượng mặt. 

Tiêu Quốc Kình vội nói: “Cha, con sẽ ghi nhớ lời cha” 

Lúc này Tiêu Quốc Đống mới thở phào: “Kình Nhi, Thông Nhi, sau này Tiêu phủ vẫn phải giao vào tay hai huynh đệ các con, các con hiểu rõ ý tứ của cha thì tốt. Ông ta lại trừng mắt liếc phu nhân và hai con gái của mình, hừ một tiếng: “Bà vẫn nên tranh thủ thời gian tìm nhà chồng cho Dung Nhi và Xảo Nhi đi, hai đứa đã lớn như vậy rồi, người bên ngoài ai nấy đều nói Tiêu gia nuôi hai cô con gái già đấy!” 

Sao nàng ta lại là con gái già được, từ trước đến giờ Tiêu Ngọc Dung chưa bao giờ cảm thấy mình già, thậm chí nàng ta còn trẻ trung xinh đẹp hơn so với rất nhiều cô gái mười tám tuổi khác. Với sắc đẹp và gia thế của nàng ta, những chàng trai bình thường làm sao có thể lấy nàng ta được chứ? 

Tần Phong Hi có được roi Thí Hồn nên tâm trạng rất tốt. Tiêu Quốc Đống nói thanh bảo kiếm kia cần ít nhất mười ngày nữa mới rèn xong, trong mười ngày ấy nàng không thể ngẩn người ở yên được, phải tìm một chút chuyện để làm. Trên thực tế, Tần Phong Hi là loại người không chịu ngồi yên. 

eyJpdiI6IjJGTSt0aFJcLzc4TmNUNUdJWWl3Y0lRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxleWJ6RERJTGgzeFRGTUZOeUJMRllsZE5sUWRROU03WmRqUldXWnZVY09DSlJVZHJQNEdmTU5maUlWZW5VaVwvdWZtdXdDd3lkQ0FYUk05U0NlN29LRFN0N3pXS2FUVVh4RDFCWFhzcHcyblwvcmp3ZXNjVWV5U3RKek9QKzNWNms5Nmo0Zjk0dHVxdms0RXcydUxPZThYVUNmdlBWNHF2U0ROcTBvNkZ5SUM0SUZCblZUS2lrNGU3S2Y0RnBKXC9tSElsNWVqc2F3TjcraU9DRnJ0cnd5cnYrRmdwWnRURDEyTnpcL2NXaVRBZVp3dk5EU2hSeDhMaDJmeE8yTThXcURDZm00dXc4RUxQdjZvWE9pRGdFa1ZCWnBTU3VTc092SjVpOTZKWWNUSVNJeTFoaFJRd1dwY1ZPN003ak1iNE9kdW5ndGFFN1ptd2VcL0taS0dtMzFJSWVwbjYzTldcL3V3dG1HaWRlenFHc1JjUjBrR0gxcmhZc0JxTVAzaE9NWWtad21HRWZaTkpaa1VVcklaMWcxNGpCYk9WQjlMVnk5ajhyMFpocXVFakd2b1Ryb3hYNlJ2dUtLS080ekxmcWpQQ2JDemJGOVwvOGZLMDFtN1lmektxNnJudklQUldEeEJaTlhOV202UFNhVmdRYz0iLCJtYWMiOiJkNzg3NTg5ZGVmNjk3NzllNjhiNDVlODhlMzA2YThlMzIyZjUyOWJjNzk5ZGIwN2UxNmY0YTE3NjA1NmYzODRjIn0=
eyJpdiI6ImVtXC9pY3VZbEM2QkRrSWpvVXlMR1ZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktuT3BpMVpKd2NtcjdqREFRS0ZsY1VjN2NuMVwvUktaV1RIUVVQOGJsOEhvczd5eVZtQ2dXcXA3NUFJY205KzREOXFTMnZoZkVaOSsza2NEbjBWcFFcL3dHa2VrMStQSHJEdHJ6ZGQ1dDRKNFdpQUF1ekdnSHNQV2FGdG5HMUxmaGxDT2VaTU5ablFwTmwyNUdjWFNET0h3PT0iLCJtYWMiOiI5YTk1NjBlOWVlZDg0ZTZiMTBlZGJjOGRhY2MxYWIwNTUwY2FlMDg2YTFmNjY5ZjhjZjcyYjhjM2MxM2UyNzU2In0=

“Ta nói này Ô Ô, ta nghe không hiểu lời ngươi nói, chẳng lẽ Trần Thập bắt nạt ngươi nên ngươi muốn tố cáo hả? Có điều, ta đứng về phía Trần Thập đẹp trai nhà chúng ta cơ.

Ads
';
Advertisement
x