“Nó tới rồi! Mau cản lại!” Nạp Lan Mộng Như bỗng hét lên một tiếng, ba thị vệ lập tức cùng nhau vung kiếm, ba người tạo thành một trận kiếm nhỏ, kiếm bay phấp phới, dệt nên một bức tường kiếm, quả nhiên đã chặn đứng con thú không rõ hình dạng kia.
Lúc này, Tam Hàn Thu Giao đã hoàn toàn mọc ra.
Thấy thị vệ chặn được con thú, Nạp Lan Mộng Như cũng không dám chậm trễ, nàng ta dùng một tay lấy ra một hộp ngọc bội, tay kia rút một con dao găm định đào lấy Tam
Hàn Thu Giao.
Nhưng một chuyện khiến nàng ta không thể tin được lại xảy ra, khi con dao găm đâm vào gốc Tam Hàn Thu Dao thì một luồng hàn khí kinh người đột ngột truyền từ con dao găm lên tay nàng ta, chỉ trong nháy mắt, tay nàng ta đã phủ một lớp sương giá, toàn bộ bàn tay bị đông cứng, động tác trở nên chậm chạp, hơn nữa hàn khí vẫn đang tăng lên.
Nàng ta có thể chắc chắn rằng, nếu còn không buông con dao ra thì cánh tay này của nàng ta sẽ bị đóng băng mất!
Nạp Lan Mộng Như không thể chịu đựng được nữa, đột ngột buông con dao găm ra. Con dao găm vẫn cắm trên đất, nhưng toàn bộ lưỡi dao đã phủ một lớp băng trong suốt, trông rất lạnh lẽo.
"Xoat! Xoat xoat!"
Tiếng kêu của con thú rất kỳ lạ, nhưng có thể nghe ra sự tức giận của nó. Khi Nạp Lan Mộng Như định đào lấy Tam Hàn Thu Giao, nó cũng không màng nguy hiểm, lao thẳng vào ba thị vệ, cố gắng phá vỡ hàng phòng ngự của họ.
“Giết!” Ba thị vệ đồng thanh quát lên, phối hợp ăn ý, một lần nữa chặn đứng con thú.
Thấy dùng dao không được, Nạp Lan Mộng Như quyết định dùng tay rút. Để phòng trường hợp quá lạnh, nàng ta lấy khăn tay quấn tay, rồi nhanh chóng nắm lấy Tam Hàn Thu Giao. Quả nhiên cảm giác lạnh buốt vô cùng! Nàng ta cảm thấy máu trong tay mình sắp bị đông cứng đến nơi!
Không được, không được, chỉ cần chậm một chút nữa, nàng sợ bàn tay này sẽ bị hỏng!
Nạp Lan Mộng Như không còn cách nào khác, đành phải buông tay.
“Xoạt xoạt!” Con thú lại kêu lên một tiếng, một thị vệ cảm thấy lạnh sống lưng, một cái miệng lớn há ra cắn vào cánh tay hắn ta. Hắn ta vừa định lùi lại, cánh tay đã cảm thấy đau nhói, ngay sau đó, máu phun ra, hắn ta tận mắt chứng kiến một nửa cánh tay của mình bị cắn đứt, rơi xuống đất, bàn tay vẫn nắm chặt lấy kiếm.
"A! Tay ta!"
Hai thị vệ còn lại cắn răng lao vào tấn công con thú.
Nạp Lan Mộng Như không thể đứng vững được nữa, vội vàng lùi lại vài bước. Không được, không được, quá lạnh, cái lạnh đó mang theo âm khí, uy lực mạnh gấp trăm lần so với băng giá thông thường, cho dù không chạm vào Tam Hàn Thu Giao, chỉ cần đứng gần nó một chút, thì hàn khí cũng sẽ len lỏi vào chân, nếu không lui lại, chắc chắn chân nàng ta cũng sẽ bị hỏng.
Bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể bị hỏng, Nạp Lan Mộng Như cũng không thể chấp nhận được. Nàng ta vẫn muốn làm Thánh nữ xinh đẹp, muốn gả vào điện Cửu Tiêu, sau khi trở thành Hoàng hậu của Lệ Tử Mặc, nàng ta sẽ giúp hắn gánh vác giang sơn, cùng hắn sánh vai, trở thành Hoàng hậu muôn đời!
Nàng ta không ngờ Tam Hàn Thu Giao sau khi trưởng thành lại tỏa ra âm khí đậm đặc như vậy. Điều này chưa từng được ghi chép, vì vậy, dù đã chuẩn bị kỹ càng, nàng ta vẫn không tránh khỏi gặp phải tình huống bất ngờ. Nạp Lan Mộng Như sắp ói đến nơi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng! Một bước cuối cùng nữa thôi!
Lúc này, nàng ta nhìn thấy hai tỳ nữ của mình, cả hai đều bị con thú cắn mất một tay, mặc dù đã cầm máu nhưng vẻ mặt vẫn tái nhợt, dựa vào nhau, một người cố gắng nâng viên Dạ minh châu lên để chiếu sáng cho nàng ta, người còn lại liên tục hít thở để cố gắng chịu đựng cơn đau.
Nạp Lan Mộng Như nghiến răng: “Mai Như, ngươi lại đây”
Tỳ nữ tên Mai Như khó khăn đứng dậy tiến về phía nàng ta. “Thánh nữ có gì sai bảo ạ?”
“Ngươi đến nhổ Tam Hàn Thu Giao đi
...” Ban nãy họ đều trông thấy Nạp Lan Mộng Như không có cách nào nhổ được thứ dược liệu, mà nàng ta vốn có tu vi thấp hơn nhiều so với Nạp Lan Mộng Như, sao nàng ta làm được chứ? Sắc mặt của Mai Như vốn đã tái nhợt, giờ lại càng trắng bệch hơn. Nhưng nàng ta không dám cãi lệnh. “Dạ.
Mai Như cắn chặt môi, đi về phía Tam Hàn Thu Giao. Càng đi tới gần, nàng ta càng cảm thấy lạnh buốt, nàng ta cố gắng vận khí để chống lại cái lạnh, nhưng âm khí dường như có thể đông cứng kinh mạch, khiến nàng ta khó khăn trong việc vận công. Mai Như không khỏi cười khổ, nếu có thể vận công chống lại được thì Thánh nữ cần gì nàng ta
chứ?
Lúc tới bên cạnh Tam Hàn Thu Giao, Mai Như quỳ xuống, vừa chạm vào nó, Nạp Lan Mộng Như liền nhảy lên vai nàng ta, khiến cơ thể nàng ta chùng xuống, quỳ sụp xuống đất, đầu gối đau nhức đến tận xương.
“Ưm..” Mai Như cắn chặt môi dưới.
Nạp Lan Mộng Như lập tức nắm lấy cổ tay nàng ta: “Mau nhổ lên!”
Tần Phong Hi, Trần Thập và Tân Nghĩa nhìn thấy cảnh này, đều trợn mắt há mồm.
“Không ngờ Thánh nữ lại bỉ ổi đến vậy, lợi dụng tỳ nữ của mình!” Trần Thập khinh bỉ nói. So với cô nương nhà hắn ta thì người phụ nữ này quả thật không xứng đáng được So sánh cùng!
“Cô nương, nàng ta sắp lấy được cây Tam Hàn Thu Giao rồi, làm sao bây giờ?” Tân Nghĩa có chút lo lắng. Mặc dù họ đã chọn theo Tần Phong Hi, nhưng trong lòng vẫn tôn kính Đế quân, Nạp Lan Mộng Như khiến họ rất phản cảm, họ không cũng không muốn nàng ta lấy Tam Hàn Thu Giao đi nhận công.
Nhưng hiện tại họ không thể tiến lại gần, ba thị vệ đang liều mạng chiến đấu với con thú, mà con thú lần này cũng không hề lùi bước, nó cũng đang cố gắng đột phá để đến được gần Tam Hàn Thu Giao.
“Đợi đi, ta cảm thấy Nạp Lan Mộng Như sẽ thất bại.” Tần Phong Hi vừa nói xong thì đã thấy tỳ nữ kia buông tay ra, trên mặt nàng ta đã phủ một lớp sương giá, bàn tay nắm lấy Tam Hàn Thu Giao đã trở nên trắng bệch, không còn chút máu.
“Tại sao ngươi lại buông tay!” Nạp Lan Mộng Như tức giận đến muốn phun ra máu, lại thất bại rồi.
Câu hỏi này của nàng ta thật vô lý, ngay đến cả bản thân nàng ta còn không chống lại được âm khí lạnh lẽo cùng cực đó, thì một tỳ nữ vốn yếu hơn nàng ta sao có thể làm được chứ?
“Xoạt xoạt!”
Lúc này, con thú dường như mất kiên nhẫn, nó nhảy lên một cái, khói xung quanh lập tức mỏng đi rất nhiều, cuối cùng cũng lộ ra hình dáng thật sự.
Đó là một con thú mà họ chưa từng thấy bao giờ, toàn thân nó màu xám xanh, trên đầu có hai cái sừng giống như sừng bò, không nhìn thấy mắt mũi, dường như chỉ có một cái miệng khổng lồ, bốn chân ngắn nhưng giống như bàn chân gấu, móng vuốt không dài nhưng rất nhọn. Nó đứng thẳng dậy, lộ ra một mảng lông màu vàng nâu ở bụng.
“Quái vật gì thế này?”
Ba thị vệ của Nạp Lan Mộng Như đã chiến đấu đến kiệt sức, thở hổn hển, nhưng con thú này dường như không hề tiêu hao nhiều sức lực, lúc này nó lại tăng tốc độ lên, hơi cúi đầu, nhanh chóng lao về phía thị vệ đã bị cắn đứt tay trước đó.
Thị vệ kia vốn đã kiệt sức, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, không ngờ con thú này lại thông minh như vậy, chọn kẻ yếu mà đánh.
Hắn ta muốn né tránh nhưng không kịp, bụng bị con thú húc thẳng vào, hai cái sừng của nó lập tức xuyên thủng bụng hắn ta.
Cùng lúc đó, Nạp Lan Mộng Như cũng vừa kéo một tỳ nữ khác đến, định lặp lại cách làm cũ để nhổ Tam Hàn Thu Giao lên. “Ngươi trèo lên người nàng ta, như vậy thì có thể trụ được lâu hơn. Nàng ta chỉ vào Mai Như đã bị đông cứng.
Tỳ nữ kia nhìn Mai Như đang hấp hối, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cắn răng leo lên người nàng ta. Mai Như môi tái nhợt, mắt vẫn trợn trừng, cảnh tượng đó trông thật đáng sợ.
“A!” Thị vệ thứ hai hét lên một tiếng thảm thiết, bụng cũng bị sừng của con thú xuyên thủng. Thị vệ còn lại bị nó vung cho một chưởng rồi ngất lịm.
Đến lúc này, hầu như tất cả những người mà Nạp Lan Mộng Như mang theo đều đã chết.
Nàng ta quay đầu lại, sắc mặt tối sầm, dùng nội lực điểm vào huyệt đạo của thị vệ đã ngất, đánh thức hắn ta dậy.
“Thánh nữ, chúng ta rút lui thôi” Thị vệ vừa tỉnh dậy liền lui về phía nàng ta, nhìn con thú đang ghim chặt ánh mắt vào họ. Kỳ lạ là họ không nhìn thấy mắt của nó, nhưng lại cảm giác như nó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nạp Lan Mộng Như nghiến răng, lạnh lùng nói: “Rút lui? Cha ta có nói là có thể rút lui không? Nếu không lấy được Tam Hàn Thu Giao thì làm sao cha ta có thể thuyết phục Lệ Tử Mặc khôi phục quan hệ sư đồ chứ? Nếu không khôi phục quan hệ sư đồ, làm sao cha ta có thể trở thành đại sư, trở thành quốc sư như mong muốn?”
Tần Phong Hi nghe vậy thì sững sờ.
Nàng không ngờ Nạp Lan Mộng Như lại nói ra những lời này, hóa ra mục đích của họ là như vậy.
Muốn dùng Tam Hàn Thu Giao để ép buộc Lệ Tử Mặc khôi phục quan hệ sư đồ với Đại trưởng lão, còn muốn trở thành đại sư, trở thành quốc sư?
Nhưng nàng không hiểu, hiện tại địa vị của Vấn Thiên Sơn đã rất cao rồi, làm Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn rõ ràng là vinh quang hơn làm quốc sư của Phá Vực.
Vậy tại sao Đại trưởng lão lại muốn làm quốc sư đến vậy chứ?
Tần Phong Hi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Chắc chắn có điều gì đó mà nàng chưa biết.
Lệ Tử Mặc bị trục xuất khỏi sư môn, tính tình lại nhỏ nhen, hay ghi thù, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Đại trưởng lão được. Hơn nữa, nếu Đại trưởng lão trở thành quốc
sư thì chẳng phải sẽ càng kiểm soát Phá Vực nhiều hơn sao? Thậm chí trước đây ông ta còn muốn quyết định ngày giờ đại điển chọn phi của Lệ Tử Mặc.
Làm sao Lệ Tử Mặc có thể chấp nhận để bọn họ trèo lên đầu cưỡi lên cổ mình được chứ, đúng là nực cười mà.
Vậy nên, họ muốn dùng Tam Hàn Thu Giao để ép buộc Lệ Tử Mặc phải đồng ý.
Quả nhiên, còn nói cái gì mà tình cảm sâu đậm, tìm thuốc cho hắn.
“Cô nương, không thể để nàng ta lấy được Tam Hàn Thu Giao” Trần Thập nghiến răng nói.
“Ngươi đi nhổ Tam Hàn Thu Giao mau” Nạp Lan Mộng Như ra lệnh cho thị vệ, đồng thời rút thanh kiếm ra, thanh kiếm phát ra tiếng rít vang.
Con thú dữ lùi lại một bước.
Tần Phong Hi thấy thanh kiếm của Nạp Lan Mộng Như phát ra kiếm khí màu trắng, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Đó là kiếm gì vậy?”
Nàng chưa bao giờ thấy loại kiếm nào như vậy, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lạnh sống lưng. Ngay cả con thú cũng cảm thấy sợ hãi, không dám manh động.
“Bảng xếp hạng tạm thời á?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất