Trần Thập gật đầu: “Binh khí vốn dĩ đã rất lợi hại rồi, nhưng bảng xếp hạng thần binh này lại kết hợp giữa binh khí và võ công của người đang sở hữu nó, nghĩa là, binh khí này, trong tay người này, có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất. Bản thân Phá Sát thực ra không thể xếp hạng nhất, nhưng vì nó ở trong tay của Đế quân, nên đã được nâng hang."
Đây là lần đầu tiên Tần Phong Hi nghe thấy cách xếp hạng này, nàng hỏi: “Vậy ai là người lập ra bảng xếp hạng này? Thế thì chẳng phải người đó biết rõ võ công của tất cả mọi người sao?”
“Ừ, có thể nói như vậy.” Trần Thập đáp: “Nhưng không ai biết ai là người lập ra bảng xếp hạng này cả”
Tân Nghĩa chen vào: “Nguyệt Vệ từng phỏng đoán rằng, bảng xếp hạng này có thể do Đoạn Trần tông lập ra.
Đoạn Trần tông
Tần Phong Hi giật mình. Nàng mới đến thế giới này chưa đầy hai tháng mà Đoạn Trần tông đã biết đến nàng rồi, trên dưới tông môn, một bên muốn bắt nàng, một bên muốn nàng chết, điều này cho thấy, Đoạn Trần tông quả thật biết rõ mọi chuyện trên đời.
Thanh kiếm trong tay của Nạp Lan Mộng Như khi vung lên đã tạo ra một màn kiếm khí trắng xóa, lấp lánh, mỗi khi cổ tay nàng ta rung động, lưỡi kiếm rung lên phát ra tiếng phượng hoàng hót, có lẽ đó là nguồn gốc tên gọi của thanh kiếm này.
Thanh kiếm này, dù về ngoại hình hay những ánh sáng và âm thanh khi vung kiếm đều rất hào hoa, có thể gây ra một chút áp lực tâm lý cho đối thủ, nhưng Tần Phong Hi lại không thích thanh kiếm này, nó dường như phù hợp với một kẻ thích sự hào nhoáng và sang trọng như Nạp Lan Mộng Như hơn.
Thực ra, nó còn không bằng Phá Sát của nàng, à nhầm, của Lệ Tử Mặc.
Có vẻ như Phá Sát theo nàng quả là một sự lãng phí, nếu nó ở trong tay nàng thật thì vị trí số một của Phá Sát có thể sẽ không được đảm bảo.
May mắn là nàng đã có được Hắc Kim Đằng Vương, theo thiết kế của nàng, nếu tìm được một thợ rèn tài ba để chế tạo thì nàng tin rằng binh khí của mình sẽ không hề thua
kém.
Trong khi họ nói chuyện, Nạp Lan Mộng Như đã đẩy lùi được con thú đó, danh hiệu thiên tài võ thuật của Vấn Thiên Sơn quả không phải là hư danh.
Con thú liên tục lùi lại, đến gần họ hơn. Bây giờ trên người nó không còn khói nữa, Tần Phong Hi lợi dụng ánh sáng có thể nhìn rõ hình dáng của nó, và nàng tập trung vào bàn tay của nó.
“Ta biết cách nhổ Tam Hàn Thu Giao rồi!” Hai mắt Tần Phong Hi sáng lên.
Tại sao con thú này lại xuất hiện ở đây, tại sao lại đi ăn Tam Hàn Thu Giao, vạn vật trong thiên hạ đều tương sinh tương khắc, sự tồn tại của mọi thứ đều có lý do của nó!
“Ta sẽ dụ nó lại đây, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau giết nó!”
Trần Thập và Tân Nghĩa còn chưa hiểu Tần Phong Hi muốn làm gì, thì nàng đã lấy ra một nắm bột thuốc rắc lên người mình, rồi lặng lẽ lao ra, xoẹt qua trước mặt con thú.
Loại bột thuốc trên người nàng vốn dĩ là thuốc bắt thú, nguyên liệu cũng lấy từ Thần Ma cốc, hiệu quả còn tốt hơn loại bột thuốc nàng từng chế tạo. Quả nhiên, con thú lập tức lao về phía nàng.
Tần Phong Hi dụ nó chạy xa một chút, rồi cùng với Trần Thập và Tân Nghĩa hợp lực giết chết nó. Không ngờ khi chết, con thú lại nôn ra một đống xương cốt và tay chân đứt lìa, suýt nữa làm Tần Phong Hi nôn mửa theo.
Nhưng trong đống xương cốt đó, có một viên ngọc sạch sẽ, phát ra ánh sáng xanh lam.
“Dạ minh châu của Lam Hải!” Tân Nghĩa kinh ngạc kêu lên.
“Không ngờ con thú này lại nuốt cả viên ngọc vào bụng. Nghe nói viên Dạ minh châu của Lam Hải này có tác dụng chống nước, có vẻ là thật. Trần Thập nhịn cơn buồn nôn, nhặt viên ngọc lên.
Chắc hẳn là có một lớp chất nào đó bao quanh viên ngọc, tạo ra một từ trường, ngăn chặn chất lỏng, vì vậy khi bị con thú nuốt vào bụng cũng không bị dính dịch dạ dày.
“Cô có muốn không?” Trần Thập rửa sạch viên ngọc, đưa cho nàng. Có lẽ nàng sẽ ghét bỏ vì nó từng ở trong bụng con thú.
Nào ngờ Tần Phong Hi lại ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không? Mang ra ngoài bán, được cả triệu lượng vàng đấy, ha ha, ta giàu rồi!”
Nàng hơi ghét cái thứ này, hơn nữa nó còn là của Nạp Lan Mộng Như, giữ lại cũng vô dụng, nhưng bán đi đổi lấy bạc hoặc vàng thì nàng lại không ghét. Sau này nàng có thể dùng số tiền này đi du lịch, hơn nữa còn có thể tìm thợ rèn để chế tạo vũ khí mới. Đây quả là một món hời.
Trần Thập nhét viên ngọc vào chỗ quần áo trong túi sau đó gói ghém cẩn thận không để ánh sáng lọt ra ngoài. Hắn ta đột nhiên cảm thấy cô nương nhà mình thật may mắn, đã mang theo hai rương vàng từ phủ Hòa Khánh Vương ở Kim Châu (mặc dù đã bị Nguyệt Vệ tịch thu), sau đó lại đoạt được cả một kho tài sản của Độc Nhãn ở hoang nguyên Phá Vực, tặng cho Đế Quân, còn bản thân chỉ lấy hai rương vàng, bây giờ lại bất ngờ có được viên Dạ minh châu của Lam Hải, có thể đổi được hàng triệu lượng vàng!
Nghĩ đến đây, hắn ta nhìn thấy Tần Phong Hi rút ra thanh kiếm Phá Sát, chém đứt hai chân trước của con thú, rồi rắc thuốc bột lên vết thương.
“Cô nương làm gì thế?”
“Nếu ta đoán không lầm, con thú này không sợ khí lạnh của Tam Hàn Thu Giao" Tần Phong Hi đưa thanh kiếm cho Tân Nghĩa: “Lột lớp lông màu vàng trên người nó xuống” “Vâng” Tân Nghĩa lập tức làm theo.
Lúc họ vội vàng quay trở lại, quả nhiên Nạp Lan Mộng Như vẫn chưa nhổ được Tam Hàn Thu Giao. Tuy nhiên khung cảnh trông rất lạnh lẽo và thảm khốc. Cảnh tượng xung quanh thật đáng sợ, toàn là thi thể của các thị vệ, tỳ nữ của nàng ta, tất cả mọi người đều đã chết hết, nàng ta nhấc các thi thể lên xếp thành một vòng tròn chỉ để làm bệ đỡ... giẫm chân lên trên!
Màn đêm càng tối tăm, chướng khí đã tản ra vài phần, nhẹ nhàng trôi nổi xung quanh, chỉ duy nhất viên Dạ minh châu của Lam Hải kia tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến khu vực xung quanh có vẻ quỷ dị hơn một chút.
Nạp Lan Mộng Như quả thật dũng cảm, xung quanh toàn là xác chết của biết bao người thế mà nàng ta vẫn một mình ở lại trong thung lũng này, thậm chí còn đứng trên thị thể của chính những thị vệ của mình để tiếp tục nghĩ cách.
Cảnh tượng này khiến Trần Thập và Tân Nghĩa không khỏi rùng mình.
Tay của Nạp Lan Mộng Như quấn đầy vải dày, nhưng rõ ràng làm vậy vẫn không có tác dụng.
“Cô nương, chúng ta lên thẳng đó luôn à?”
“Không, không cần phải để cho nàng ta biết là chúng ta đã lấy đi nó, nếu không trên đường trở về Phá Vực, nàng ta chắc chắn sẽ phái người đuổi theo. Tần Phong Hi lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt: “Cứ chờ mà xem, bây giờ nàng ta hết cách rồi, chắc chắn sẽ đi tìm Vấn Kiếm và Vấn Mặc
“Nhưng Vấn Kiếm và Vấn Mặc đã chết rồi mà”
“Nàng ta vẫn chưa biết chúng đã chết thật đâu, có thể chỉ nghĩ rằng họ bị con thú tấn công, bị thương hôn mê thôi, dù sao đi nữa thì nàng ta cũng phải đi tìm bởi Vấn Kiếm và Vấn Mặc, dù gì cũng là thị vệ cấp bậc có chữ Vấn của Thánh Nữ Các, có lẽ bình thường nàng ta đều dựa vào họ.
Quả nhiên, họ đợi một lúc thì thấy Nạp Lan Mộng Như cắn răng chạy về phía nơi họ đã nghỉ ngơi trước đó.
Tần Phong Hi lập tức nói: “Hành động thôi!”
Tân Nghĩa đứng yên tại chỗ, Trần Thập ôm miếng da thú, Tần Phong Hi cầm hai bàn chân của con thú, kẹp chặt Tam Hàn Thu Giao và rút ra. Quả nhiên là đã rút được! Trần Thập dùng miếng da thú bọc lấy Tam Hàn Thu Giao, không cảm thấy lạnh chút nào. Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nếu không phải do bản thân vốn không sợ khí lạnh của Tam Hàn Thu Giao thì sao con thú dữ đó lại muốn ăn nó chứ!
Thật tiếc là Nạp Lan Mộng Như lại không nghĩ đến điều này.
Trần Thập và Tân Nghĩa ngày càng ngưỡng mộ Tần Phong Hi
Sau khi thành công, họ lập tức rời khỏi nơi này. Tần Phong Hi đương nhiên phải đi tìm Kim lão, nếu không, nàng vẫn phải tiếp tục giữ cái vẻ mặt già nua này.
Nàng không biết ông ấy đang tìm thứ gì, và tia sáng tím lóe lên trong thác nước kia là gì. Thần Ma cốc quả thật có quá nhiều thứ mà nàng chưa từng thấy, thú thực nàng vẫn chưa muốn rời khỏi nơi này, mặc dù mấy ngày nay nàng đã suýt mất mạng và bây giờ mặt lại đầy nếp nhăn, nhưng ở đây thật sự có quá nhiều thứ hay ho.
Ba người họ không ngừng chạy về phía thác nước.
Lúc này, Nạp Lan Mộng Như đã tìm thấy thi thể của Vấn Kiếm, Vấn Mặc và hai thị vệ khác. Ban đầu Tần Phong Hi nghĩ nàng ta sẽ biết là có người đã giết họ, nhưng không ngờ ông trời cũng giúp nàng, con thú dữ kia đã cắn xé thi thể của họ.
Vì vậy, Nạp Lan Mộng Như tin chắc rằng họ đã chết dưới hàm răng của con thú dữ kia.
Nàng ta cắn chặt môi, không phải không đau lòng, những thị vệ khác chết thì thôi, nhưng Vấn Kiếm và Vấn Mặc là thị vệ cấp bậc mang chữ Vấn ở Thánh Nữ Các của nàng ta! Nàng ta chỉ có tám thị vệ cấp bậc mang chữ Vấn, mà Vấn Kiếm lại là người đứng đầu! Bây giờ đều chết ở đây cả rồi! Có lẽ Vấn Thư và Vấn Cầm cũng đã lành ít dữ nhiều.
Chuyến đi lần này, thực sự tổn thất quá lớn!
Nàng ta đứng ngây ra đó một lúc, hít sâu vài hơi, rồi quay trở lại nơi sinh trưởng của Tam Hàn Thu Giao. Giờ đây nàng ta chỉ có thể tự mình thử lại.
Nạp Lan Mộng Như nhìn về phía Tam Hàn Thu Giao, rồi đột nhiên như bị sét đánh.
Tam Hàn Thu Giao đâu rồi?
“Là kẻ nào!!!”
Nạp Lan Mộng Như đột ngột hét lên một tiếng chói tai. Cả người nàng ta run rẩy, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi sự thật này! Nàng ta đã mất đi rất nhiều thuộc hạ, còn đánh mất một viên Dạ minh châu của Lam Hải, kết quả là Tam Hàn Thu Giao lại không thấy đâu! Không! Thấy! Đâu!
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, dường như ngay cả thú dữ cũng không còn gầm rú nữa.
Trong không khí còn vấn vít một mùi máu tanh nhạt, đó là máu của những thị vệ tỳ nữ đã chết của nàng ta!
Lúc này nàng ta mới chợt nhớ ra, mặc dù đã đánh đuổi được con thú dữ đó, nhưng chẳng thể đảm bảo nó sẽ không quay trở lại! Thế thì làm sao nàng ta có thể rời đi được! “Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Nạp Lan Mộng Như không kìm được mà ngửa mặt lên trời gào thét. Ngực như bị một luồng khí nghẹn lại, khiến nàng ta gần như không thở nổi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai mươi tuổi, nàng ta gặp phải một thất bại lớn như vậy! Một đòn giáng nặng nhất!
Nhưng nàng ta lại không biết phải đi tìm ai để trút giận!
Nạp Lan Mộng Như căm hận đến cực độ, vô thức nắm chặt tay, còn dùng cả nội lực, bỗng “bụp” một tiếng. Nàng ta máy móc cúi đầu nhìn xuống, suýt nữa phun ra một ngụm
máu tươi.
Nàng ta đã vô tình bóp nát viên Dạ minh châu của Lam Hải trong tay chỉ vì lên cơn tức giận!
Bóp nát rồi...
Viên Dạ minh châu của Lam Hải trị giá hàng triệu lượng vàng, một viên bị thú dữ nuốt chửng, một viên bị nàng ta bóp nát!
Chuyến đi này, nàng ta còn phải tổn thất bao nhiêu nữa đây...
Tần Phong Hi, Trần Thập và Tân Nghĩa sử dụng khinh công đến mức tối đa, cuối cùng khi trời vừa hửng sáng, cũng đã đến dưới thác nước đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất