Một viên Dạ minh châu của Lam Hải trị giá ngàn lượng vàng, mà bây giờ hai thị nữ bên cạnh Nạp Lan Mộng Như mỗi người cầm một viên, chẳng khác nào cầm hai ngàn lượng vàng để chiếu sáng. Mang thứ này đến, chỉ để chiếu sáng! 

Chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này mới hiểu độ giàu có của Vấn Thiên Sơn. Cho nên người của Vấn Thiên Sơn đi ra ngoài ai cũng vô cùng kiêu ngạo, ngay cả đến Phá Vực cũng có cảm giác cao hơn người ta một bậc. Nói theo cách nào đó quả thật bọn họ có vốn liếng này. 

Vì lẽ này mà người ở điện Cửu Tiêu ai cũng nghĩ nếu Đế quân của bọn họ cưới Nạp Lan Mộng Như là phúc của Phá Vực, đặt ở hiện đại nàng ta chính là con gái nhà giàu có quyền thế đỉnh cấp thế giới. 

Tam Hàn Thu Giao sợ nhiệt độ cao và ánh sáng mạnh, Dạ minh châu của Lam Hải sinh ra dưới biển sâu nên ánh sáng của nó rất dịu, thậm chí có phần lạnh lẽo, cho nên không ảnh hưởng đến Tam Hàn Thu Giao. 

Điều này cho thấy Nạp Lan Mộng Như thật sự nghiên cứu rất kỹ càng. Tần Phong Hi không tin Vấn Thiên Sơn và Nạp Lan Mộng Như vô tư như vậy, tốn bao nhiêu công sức chỉ 

vì hái được cây Tam Hàn Thu Giao đưa cho Lệ Tử Mặc vô điều kiện! Nàng rất muốn biết Nạp Lan Mộng Như, hay nói cách khác là Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn rốt cuộc muốn có được gì từ chỗ Lệ Tử Mặc. 

“Thánh nữ, không biết Vấn Kiếm, Vấn Mặc và Vu Tòng chạy đi đâu rồi?” Một thị vệ cau mày nói với Nạp Lan Mộng Như. 

Nạp Lan Mộng Như dừng lại, ra lệnh cho thị nữ hai bên giơ Dạ minh châu cao hơn một chút, phạm vi ánh sáng rộng ra: “Gọi bọn họ đi.” 

Thị vệ lớn tiếng gọi: “Vấn Kiếm, Vấn Mặc! Vu Tòng!” 

Bốn phía im ắng không một lời đáp lại. 

Nạp Lan Mộng Như nhíu mày, nhìn một vòng rồi trầm giọng nói: “Tìm sau đi, sắp đến giờ Tý rồi, đi thôi!” 

“Vâng!” 

Nhóm người bước nhanh về phía bãi đất trống, những người khác đứng thành một vòng tròn nhỏ, Nạp Lan Mộng Như nhẹ nhàng ngồi xuống tập trung chờ Tam Hàn Thu Giao chui ra khỏi đất. 

Lúc này, Nạp Lan Mộng Như cũng đã nhận ra có điều không ổn, Vấn Kiếm, Vấn Mặc và Vu Tòng không thể đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết như vậy được, có lẽ đã lành ít dữ nhiều, nhưng mà bây giờ Tam Hàn Thu Giao mọc lên rồi, những chuyện khác đành gác sang một bên trước, thuận lợi đào được Tam Hàn Thu Giao mới là điều quan trọng nhất. 

Tuy rằng nàng ta gần như đã chuẩn bị tất cả, lại không nghĩ đến chuyện đây là nơi cực âm, không ngờ vào giờ Tý âm khí lại nặng như vậy! 

Nạp Lan Mộng Như là người có tu vi cao nhất ở đây, cho nên người đầu tiên nhận ra khác thường không phải nàng ta mà là hai thị nữ. 

Dạ minh châu của Lam Hải mà hai thị nữ cầm vốn có ánh sáng lạnh màu xanh lam, cộng thêm chướng khí vùng này đến buổi tối càng nặng hơn, khiến bây giờ nhìn rất giống như có sương mù bay lượn lờ, có cảm giác rợn người. 

Không biết từ đâu vang lên tiếng dã thú gầm, hết đợt này đến đợt khác, lúc này đã trở nên ồn ào hơn nhưng là loại ồn ào làm người ta run sợ. 

Hai thị nữ run lẩy bẩy, cảm thấy càng ngày càng lạnh, gió không lớn nhưng từng cơn từng cơn thổi qua cứ cảm thấy âm u lạnh lẽo. 

Hai thị nữ đột nhiên run tay, Dạ minh châu của Lam Hải rơi xuống đất. Vừa rơi xuống đã trùng hợp lăn đến mảnh đất màu đen ở giữa, đất ở chỗ kia khá ẩm ướt, Dạ minh châu lăn một vòng dính bùn che đi hơn phân nửa ánh sáng. 

Dạ minh châu vốn đã không sáng, bây giờ chỉ còn lại một viên, đột nhiên tối đi khiến Nạp Lan Mộng Như không nhìn thấy rõ mọi người. 

Nàng ta đang định kêu lên thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm về phía trước, sao ở đó lại có một bóng đen kỳ lạ? 

Bóng đen kia đang đứng ngay trước mặt nàng ta, dường như trên đầu nó có hai cái sừng! Nàng ta quay đầu lại thì thấy thị nữ đang hoảng loạn cúi xuống nhặt Dạ minh châu. 

“Cẩn thân!” 

Nạp Lan Mộng Như vừa nói xong, một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện bổ nhào vào thị nữ, há cái miệng thật lớn cắn cánh tay vừa nhặt được Dạ minh châu, bao gồm cả viên Dạ minh châu kia. “Rắc” một tiếng, sau đó bóng đen thình lình biến mất, biến mất rồi! 

“Á! Tay của ta!” 

Thị nữ hét lên thảm thiết. Lúc này Nạp Lan Mộng Như mới thấy cánh tay thị nữ đã không còn nữa, chỉ còn lại dấu răng lởm chởm trên phần còn lại, máu tuôn ra không ngừng. 

Viên Dạ minh châu của Lam Hải cũng đã biến mất. 

Trong giây phút đó, mọi người lập tức sợ hãi. 

Nạp Lan Mộng Như cũng sợ, bởi vì nàng ta không nhìn thấy thứ kia là gì, tuy rằng trên đầu có hai sừng, nhưng thân thể bị che bởi đám sương mù, nàng ta chỉ thấy cái miệng to như cái động đen ngòm. 

Không biết nó từ đâu xuất hiện, làm sao biến mất! 

“Đề cao cảnh giác... 

Lần này nàng chưa nói hết câu thì bóng đen kia lại lao ra, lúc này nàng ta đã có đề phòng, tuy nhiên cũng chẳng có tác dụng gì! Thứ bọc trong sương mù lướt ngang qua trước mặt nàng ta... Lướt ngang qua... Lướt ngang qua! Sau đó, thị nữ còn lại hét lên, vốn không kịp ra tay, không, là có ra tay nhưng dường như là đưa tay mình vào ngay miệng nó! 

Thứ kia không phát ra chút âm thanh, nhưng lại cắn đứt tay của thị nữ! Lúc nó định táp tiếp cánh tay cầm Dạ minh châu của Lam Hải còn lại thì Nạp Lan Mộng Như đã vung tay lên, bắn một luồng hàn quang về phía nó. 

Thứ kia chợt lóe, không ngờ lại biến mất. 

Nạp Lan Mộng Như sầm mặt. 

Nàng ta nhận lấy Dạ minh châu từ thị nữ, có thị vệ chạy tới cầm máu cho hai người kia, sau đó kéo các nàng sang một bên. 

Tần Phong Hi dẫn theo Trần Thập và Tân Nghĩa vốn đang cúi thấp lặng lẽ đến gần, lúc này ló đầu lên nhìn sang bên kia. 

“Các ngươi có biết đó là thứ gì không?” Tần Phong Hi đè giọng hỏi nhỏ. Nàng cũng khó nén được sự ngạc nhiên, tốc độ thứ kia quá nhanh, nhanh đến mức không thể tin nổi, thậm chí vừa rồi nàng không nhìn thấy ám khí của Nạp Lan Mộng Như có làm nó bị thương hay không. 

Trần Thập và Tân Nghĩa lắc đầu. 

“Nghe nói Thần Ma cốc có rất nhiều hung thú, hơn nữa còn có con biến dị, bởi vì rất hiếm có người vào đây, cho nên có rất ít tin tức lọt ra ngoài.” 

Tần Phong Hi suy nghĩ rồi nói: “Hình như nó có hứng thú với Dạ minh châu của Lam Hải, lúc nãy đã ăn một viên, bây giờ lại đang muốn ăn luôn viên còn lại” 

Dạ minh châu của Lam Hải lớn chừng quả bóng tennis, không biết nó có bị nghẹn không. 

“Cô nương, đến giờ Tý rồi!” 

Tam Hàn Thu Giao sắp chui ra khỏi đất, nhưng bây giờ Nạp Lan Mộng Như không dám xoay người lại xem, bởi vì thứ kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. 

“Thánh nữ, hay là lùi lại trước đi, có thể nó là thú bảo vệ Tam Hàn Thu Giao!” Một thị vệ nói. 

Nạp Lan Mộng Như cắn răng: “Nếu lúc này mà lui, con thú kia ăn mất Tam Hàn Thu Giao thì sao?” 

Tam Hàn Thu Giao không có lợi cho phụ nữ, bởi vì nó mọc ở nơi cực âm, dược tính vô cùng lạnh. Nhưng lại là thứ cực kỳ bổ dưỡng cho đàn ông luyện nội công thuần dương. 

Sau khi dùng Tam Hàn Thu Giao, khí chính dương của người đàn ông không những không giảm, mà ngược lại còn được điều hòa, tinh khiết hơn, giúp sau này khi tu luyện làm ít công to, thêm vào đó còn có tác dụng tráng dương bổ thận, cho nên đàn ông nào mà không muốn có? 

Tráng dương bổ thận đương nhiên cũng không chỉ nói đến sự dũng mãnh trên chuyện giường chiếu, mà còn là giúp họ trở nên trẻ trung, thân thể khoẻ mạnh, lão hóa trễ hơn. 

Cho nên, trên cơ bản không có người đàn ông nào không muốn có thứ này. 

Tuy nhiên, không phải ai cũng biết đến loại thuốc thần kỳ là Tam Hàn Thu Giao này, cũng chỉ có Thần Ma cốc mới có một cây. Nói không chừng con thú kia không phải thú bảo 

vệ, mà là cũng biết thứ này tốt cho nên đang đợi nó mọc lên để ăn. Cho nên Nạp Lan Mộng Như không dám lùi lại, nếu như Tam Hàn Thu Giao bị ăn mất thì xem như chuyến này đi uổng công rồi. 

Thị vệ vừa rồi lại nói: “Thánh nữ, sự an toàn của người quan trọng hơn tất cả! Lúc xuống núi, Đại trưởng lão đã ra lệnh cho bọn thuộc hạ mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng phải đặt sự an toàn của Thánh nữ lên hàng đầu!” 

“Đừng nói nữa! Ở đây các ngươi nghe ta hay nghe cha ta?” 

Thị vệ không nói gì nữa. 

Nạp Lan Mộng Như bảo bọn họ bao vây chặt chẽ, mọi người đứng tựa lưng bao vây mảnh đất nhỏ kia, cảnh giác mọi nơi. 

Nếu nói Nạp Lan Mộng Như không có ý gì khác, thật sự chỉ vì tìm thuốc cho Lệ Tử Mặc thì biểu hiện của nàng ta bây giờ đối với Lệ Tử Mặc quả thật là tình nghĩa sâu đậm. Nếu nàng ta đưa Tam Hàn Thu Giao đến điện Cửu Tiêu, tin rằng Lệ Tử Mặc không thể không đối đãi bằng lễ cao nhất. 

Tần Phong Hi nheo mắt, từ khe hở nhìn thấy một mầm non đang chậm rãi mọc lên từ mảnh đất màu đen, mầm non có màu xanh nhạt, xung quanh được bao bọc bởi vầng sáng màu bạc nhàn nhạt trông rất tinh khôi. 

Mầm non ngừng một lúc sau đó lớn lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thân cây dần cứng cáp sau đó mọc ra thứ như chồi non bốn cánh, trông giống như giao long đang biến hình. 

Nhưng nó càng lớn thì nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, Tần Phong Hi cũng không nhịn được mà rùng mình. Mà ba thị vệ đứng gần như vậy càng có thể thấy rõ đang lạnh đến run rẩy. 

Lúc này, Tần Phong Hi cũng hơi sốt ruột, thế này làm sao cướp? 

“Thánh nữ, phải chăng mấy người Vấn Kiếm chính là bị con quái thú kia tập kích?” Một thị vệ đột nhiên nói, vừa nói chuyện vừa đánh bọ cạp. 

Không ngờ bọn họ lại đổ cái chết của ba người kia lên người quái thú, Tần Phong Hi cảm thấy buồn cười, nhưng cảm giác có người gánh tội thay cũng không tệ. 

“Gào!” 

Không biết ở đâu đột nhiên vang lên tiếng dã thú gầm khiến mọi người hoảng sợ. Lúc này, suýt chút nữa Trần Thập đã hét lên, con thú kia lại xuất hiện nữa rồi! 

Đúng vậy, lần này nó lại xuất hiện, nhưng mà là ở chỗ cách bọn họ không xa, lộ ra cặp sừng, dường như đúng là đang hướng mặt về phía bọn họ, đúng là đang nhìn về phía bọn 

họ! 

Tần Phong Hi vội nói nhỏ: “Ngừng thở!” 

eyJpdiI6InB2dHlkd0VPUTRzQVc3VFwvSzhFblpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVlaDllQ0xhOWNNZEE5ZERoK0ZLdjlQbFVTOGF3THRDaWRNVVFCWlVVZGluVjRrdVZKd203a2xMNVdVaVoyZGF6VGtUeWJNVHFYV0o1ZmlqTFZ4ZStWWDlQZSs1aVRyK1ZxbEc5S0lXRnA0ZmhKUXdwZFA1OGd6MEsrYUpUOVdRNWY4SjY4RkF1WXB2M2d2dnVKakw4czJMWEN1eW9nanhrQkhKbjYzYXZyZ3NHakxqXC84MGxuZWtwbVwvb0NITUpxdzdlQ1BmRFNXQUE2aXBUMjlHWjhEWHJCeVoydEJhMHJRaFA3N09PTmJKNEwzR21mRThjNkNEQTRjWWQ5S3lQWGtESHJSamRQaUFqUmdqMEYyZlwvaHZBMWg1RGRqa3hcL2d2QUVHS01WaTFJb1ZyUG42M0FlMGxBMFRNaXIrV3BGZWdsb0U2RXVvNW14SUZqUFcwVUJ6OEl6YkxuMklndkllZ0s5NUFyVjhlbWxqRjFjN2lzT082bnhoakNnM0xoXC82IiwibWFjIjoiYWEyNTEwMDE2NjQ4YzQ2OGVhNDIxNDg0N2M3MGFiZGMwMWZlZWIyNWJiY2U1Yzc5MzkzYWFmNmVhMmI3OTIzMiJ9
eyJpdiI6Ilk4NXZNT1phYlJ0Q2gycGJvaFNqWlE9PSIsInZhbHVlIjoiRUZjbVZZOEFZWlZQMnBBQXlRWEp4QWNJMHdSWHh4Szh1Y2U3ODVJOUhNd2lHXC95MnBvMHhGVFdkWVdOU1hMUE5oMHhDUyswYTltWDZTdW9NUVo4QXBhTEVrWlZaSU1MbForbVgwMmlmQ1VqalpyNGFSWCtyNVQxQXlRNGEybmlwRHhcLytWN1hUQm9pRDNcLzdiODhHQVBBV0l5QUQzNU1jNE1VZkI3cFJraXUwVjBZaitFMHIzbnpGcGRsVW03XC9cLzZRQ2dKV25nUWhBU0R1XC9tRlZYelwvNldGOU1nK3FFWGNiMlEwYkJaMDBPNTRpY2syOGZJZElUVFlMbmgwdjJFQzJEUkxydGNOUUwwMm1lOSs4aWVJQnlrTWViT0VEXC9zSHQzdXdkZTRteGZOMFF6MlplVVk3ZmcxM1lhdTl1M1F5STJNQUdudGRlR2xTQ3UwQmVtbWMrd2c9PSIsIm1hYyI6ImM2NGUyN2Y4YzY5NzE3NjJhY2MzZThlYWI0Njg2ZThhYmM3MTFhZmNmYmVlMzNlYzQ1YjA5Mjk0YzQxNDI2M2UifQ==

Lần này Tần Phong Hi nhìn thấy rất rõ, bởi vì lúc nó di chuyển sương mù trên người sẽ dày hơn khiến mắt có cảm giác mơ hồ, nghĩ rằng nó đột nhiên biến mất, nhưng tốc độ của nó rất nhanh là thật.

Ads
';
Advertisement
x