Ưng ngơ ngác, sau đó cười trên nỗi đau người khác nhìn Tần Phong Hi nói: “Không giúp được ngươi rồi.”
Lời của chủ nhân là thánh chỉ.
Sau đó hắn ta thật sự không để ý tới Tần Phong Hi nữa, quay người cũng nhảy lên ngựa, thúc ngựa ra sau xe ngựa, Ưng ngồi trên ngựa Đại Uyên, phong thái đầy khí khái anh hùng, chỉ với dáng vẻ này thì tin rằng cũng có thể mê hoặc được rất nhiều cô gái rồi. Nhưng Tần Phong Hi thì chỉ nguýt mắt nhìn, mấy ngày nay ở chung với nhau, nàng cảm thấy chắc chắn bát tự của mình và Ưng không hợp nhau, tha thứ cho nàng không thể khen ngợi được vẻ đẹp của hắn ta.
Nguyệt Vệ đại nhân mỉm cười liếc nàng một cái nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vung roi, cái roi kia không đánh vào thân ngựa nhưng tám con ngựa quý lại lập tức dang chân quay đầu đi ra sau Ưng rồi phi nhanh về phía ngọn núi cao sừng sững kia, xe ngựa đi qua trước mắt nàng, Lệ Tử Mặc ngồi thẳng trong xe cũng không quay đầu nhìn nàng qua cửa sổ lấy một cái.
Trần Thập ở phía sau quay đầu lo lắng nhìn nàng nhưng cũng không dừng lại.
Lần này coi như nàng lại được hiểu biết thêm về kiểu nắng mưa thất thường của Lệ Tử Mặc lần nữa rồi.
Ban đầu còn đang hẳn hoi mà đột nhiên lại như ai nợ hắn bảy tám triệu ấy, đùng cái lập tức lật mặt không nhận người nữa. Ban đầu còn đang sẵn lòng cõng nàng, thế mà bây giờ còn không cho nàng ngồi cùng xe ngựa.
Chậc chậc, người đàn ông này đúng là khiến người ta muốn đưa thư chiến đánh một trận ghê.
Thấy người và xe ngựa đi xa như thật sự muốn quẳng một mình nàng lại, Tần Phong Hi bĩu môi, ở chung mấy ngày nay, coi như nàng đã hiểu một chút về Lệ Tử Mặc, nếu bây giờ nàng thật sự dám bỏ chạy thì có lẽ tiếp đó nàng sẽ phải chịu đủ đau khổ.
Hơn nữa, nơi này trước sau trái phải đều không có ai, nàng phải đi đâu cơ chứ?
Không phải đang thăm dò nàng đấy chứ?
Chẳng phải chỉ là thăm dò thôi sao!
Cho dù hắn biết nàng có thể cưỡi ngựa thì sao hả!
Tần Phong Hi nhướng mày, hoạt động tứ chi, nàng nhìn mấy con ngựa trông như vô chủ nhưng có thể là thú cưỡi ngựa Đại Uyên của mấy người Phá Vực này, rồi chọn một con ngựa hoang dã mạnh nhất trong đó.
Nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ với con ngựa, bảo: “Ngựa à, tới đây nào, chính là ngươi đó.”
Con ngựa khẽ hí một tiếng rồi đi về phía nàng thật. Tần Phong Hi nhón chân một cái, thân thể bay vút lên như chim yến, vững vàng ngồi xuống yên ngựa, tay kéo dây cương, hạ người thấp giọng nói mấy câu bên tai con ngựa, ngón tay làm dấu, con ngựa hí một tiếng rồi phóng đi như mũi tên rời dây.
Gió thổi vù vù bên tai, cả người như bay.
Tâm trạng Tần Phong Hi cực tốt.
Lâu lắm rồi không thúc ngựa chạy băng băng như vậy, hơn nữa nàng chưa từng cưỡi ngựa có huyết thống tốt, mạnh mẽ như ngựa Đại Uyên trong truyền thuyết thế này! Nói thật thì mặc dù hiện đại cũng có Đại Uyên nhưng cũng chỉ tốt hơn ngựa bình thường chứ không huyền thoại như trong truyền thuyết.
Nhưng bây giờ những con ngựa Đại Uyên này thật sự khiến nàng vui như mở cờ trong bụng mà!
‘Lộc cộc lộc cộc, tiếng ngựa phi ở sau truyền tới kèm theo tiếng cười hào hứng, tùy ý, réo rắt của nữ tử: “Ha ha, ngựa tốt!”
Lệ Tử Mặc trong xe ngựa quay mặt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Phong Hi đang sánh vai với xe ngựa, nghiêng đầu nhìn vào trong, khuôn mặt dưới ánh nắng buổi sớm tươi đẹp như có thể làm lóa cả mắt hắn.
“Ngươi biết cưỡi ngựa.” Hắn nói. Hơn nữa kĩ thuật cưỡi ngựa khá tốt, điều quan trọng hơn là, nàng chọn trúng con ngựa dự bị của hắn, mà con ngựa ấy còn nghe lời nữa chứ.
Tần Phong Hi không biết mình bị thử đã lộ nhiều thứ hơn, đã không còn chỉ là chuyện để lộ sự thật nàng biết cưỡi ngựa nữa.
Lúc này tâm trạng nàng đang tốt, nàng nhướng mày với hắn: “Ta biết cưỡi ngựa nhưng kĩ thuật cưỡi ngựa chỉ bình thường thôi.” Bình thường?
Lệ Tử Mặc cúi đầu xuống không để nàng nhìn thấy ý cười trên khóe miệng mình.
“Ngươi ra sau đi với đám Trần Thập đi.” Nguyệt Vệ đại nhân nhìn nàng, nói: “Không ai được sánh vai với xe ngựa của chủ nhân, ngươi chỉ là một thị nữ thôi, ở Phá Vực
này, hãy nhớ lấy thân phận của ngươi đi.”
Nội dung trong lời Nguyệt Vệ đại nhân nói thật ra không khác với Ưng lắm, có điều giọng điệu của y lại rất nhẹ nhàng. Tần Phong Hi cũng không muốn tranh cãi một mình với họ vì chuyện này, không phải ra sau thôi à, có sao đâu.
Nàng lùi lại cho xe ngựa đi qua, còn nàng thì song song với Trần Thập tiến về phía trước.
Trần Thập nhìn nàng rồi cứ ngập ngừng mãi.
“Sao thế, có gì thì nói đi!”
“Tần cô nương, cô lợi hại quá.”
Tần Phong Hi kinh ngạc, đổ mồ hôi, sao nàng lại lợi hại rồi? “Ý gì vậy? Ta không lợi hại đâu, không hề.”
“Con ngựa này tên là Đạp Tuyết, tính cách rất mạnh mẽ, hơn nữa từng đánh với bốn con sói hoang, bốn con sói chết hết mà Đạp Tuyết không bị làm sao cả. Tứ Vệ không ai thuần phục được nó, chỉ có chủ nhân làm được thôi. Đạp Tuyết có cùng huyết thống với ngựa yêu Phi Ngân của chủ nhân, có điều vì chủ nhân có Phi Ngân rồi nên mới cho Đạp Tuyết tiếp tục lang thang trên vùng đồng hoang này. Cô vừa tới đã thu phục được Đạp Tuyết mà còn nói là không lợi hại à.”
Ôi vãi đạn!!!
Trong lòng Tần Phong Hi bùng nổ.
Thì ra thằng cha Lệ Tử Mặc kia nhất quyết muốn mình cưỡi ngựa là trong đó còn có một cái bẫy thế này! Nàng có biết Đạp Tuyết có xuất thân và chiến tích vinh quanh thế này đâu!
Quá bẫy người ta mà. Thật là bẫy người ta quá! Khó mà đề phòng cho được! Hay nên nói là, vốn dĩ nàng đã xuất sắc nên khó che giấu được hào quang của bản thân đây... A hừ!
Tần Phong Hi khóc không ra nước mắt, tâm trạng vốn đang hào hứng cũng lập tức ủ rũ.
“Tần cô nương, sao cô làm được vậy?” Trần Thập nhìn vào mắt nàng, thật sự rất sùng bái.
Trong lòng Tần Phong Hi than thở, nàng không muốn được sùng bái, được sùng bái không phải là chuyện tốt gì đâu, nó đại diện cho việc có thể nàng sẽ phải làm nhiều
hơn, mệt hơn! Đấy không phải mong muốn của nàng.
ta, nhưng Tần Phong Hi nghe hắn ta kể xong lại khâm phục Lệ Tử Mặc y như hắn ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất