Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Còn lúc này, Tần Phong Hi mới biết thị vệ kia tên là Trần Thập, mấy ngày nay họ chưa từng gọi tên của hắn ta, nàng cũng không nhớ ra để hỏi, vì kinh nghiệm lúc trước nói với nàng rằng, có một số người đừng nên biết tên thì hơn, nếu hắn ta gặp nguy hiểm gì đó rồi mất mạng thì ít nhất với nàng, đấy cũng chỉ là một người vô danh thôi. Hơn nữa vốn dĩ nàng đã muốn rời đi rồi mà. 

Một ngày một đêm tiếp theo, bọn họ đều vội vàng lên đường, có đói cũng chỉ dừng lại uống miếng nước rồi ăn chút lương khô. Còn Tần Phong Hi không có khinh công nên cả quãng đường nàng đều thoải mái nằm trên lưng ai đó ngủ ngon lành. Khinh công của ai đó rất tốt, suốt cả quãng đường hắn bay lượn, nàng hoàn toàn không cảm thấy có tí nghiêng ngả nào. 

Ưng đã nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng nằm bò trên lưng chủ nhân ngủ ngon lành không chỉ một lần, hắn ta chỉ ước gì có thể kéo nàng ra khỏi người chủ nhân rồi ném đi như miếng giẻ rách. Đúng là gặp ma thì mới gặp phải người này! Chủ nhân đã bao giờ cõng ai ôm ai đâu? Thị nữ mà thoải mái quá đấy! Đúng là tức chết mất thôi. 

Nhưng ác cái là sự tồn tại của nàng lại có tác dụng chứ. 

Cho nên hắn ta chỉ có thể tức thầm suốt cả quãng đường. 

Quãng đường này không thấy người nào, Tần Phong Hi không muốn chuồn đi giữa đường, mặc dù bây giờ họ đang vội lên đường, nếu nàng chuồn mất thì có khi họ cũng chẳng có thời gian để đuổi theo, nhưng nàng không muốn không biết gì mà cứ lao ra ngoài như con rắn không đầu, vẫn nên xem đã rồi tính tiếp. 

Một đêm trôi qua, khi ánh nắng ban mai ở chân trời chiếu lên mặt Tần Phong Hi đánh thức nàng dậy, thứ đầu tiên nàng ngửi thấy là mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng còn kèm thêm là hương chi lan quế, không khó ngửi. Trong lúc ngơ ngẩn nàng nhớ ra mình nằm sấp trên lưng Lệ Tử Mặc, cả đêm nàng đã nằm mơ một giấc mộng rất kì quái. 

Nàng nằm mơ thấy lão đạo sĩ mặc một hoàng bào màu vàng kim, đầu đội kim quan, đã cạo sạch râu, toàn thân uy nghiêm, phong thái phi phàm, nhưng không ngồi ở điện Kim Loan mà đứng trên đỉnh một ngọn núi, gió thổi tay áo bay phần phật, ông ấy quay người lại nói chuyện với nàng. 

Nhưng cho dù nàng chú tâm nghe thế nào cũng không nghe được ông ấy nói cái gì, khiến nàng tức đến mức nhảy dựng lên, gọi lão đạo sĩ, lão đạo sĩ, có phải ông câm rồi không? 

Bình thường lão đạo sĩ mặc áo đạo sĩ màu tro, râu ria xồm xoàm, đâu ra mà có dáng vẻ gọn gàng uy nghiêm thế này. 

Có phải nàng nhớ lão đạo sĩ rồi nên mới mơ thấy ông ấy không? 

Nhưng mà, lão đạo sĩ có gì đáng nhớ đâu, cả ngày chỉ biết sắp xếp đủ loại nhiệm vụ cho nàng, đúng là đáng ghét chết đi được. 

“Nghĩ gì đấy? Còn không xuống đi! Chẳng lẽ ngươi muốn chủ nhân cũng ngươi vào thành à?” Tiếng gào thét của Ưng vang lên bên tai, Tần Phong Hi vô thức vung một bàn tay qua. Đáng chết, nàng ghét nhất là lúc tỉnh táo mà lại có người ồn ào bên tai mình! 

Ngay lúc bàn tay của nàng vung đến, Lệ Tử Mặc đã đặt nàng xuống, cho nên người đánh xe không nhìn thấy vừa nãy nàng được Lệ Tử Mặc cũng. 

Nhưng người vừa tới đã nhìn thấy bàn tay lạnh lẽo của nàng vung về phía Ưng rồi. 

‘Phì một tiếng, có người cười nhạo: “Ha ha, Ưng à, ra ngoài một chuyển mà ngươi đã cưới một bà chắn rồi à?” 

Giọng nói trong trẻo thanh thoát này lập tức khiến Tần Phong Hi tỉnh táo, nàng nghe theo âm thanh quay đầu lại, vừa nhìn một cái mà cằm của nàng đã sắp rơi xuống rồi. Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là tám con ngựa Đại Uyên màu đỏ son tuyệt đẹp! Trên thân trên đầu được trang trí bằng vàng lấp lánh, chúng kéo một cái xe ngựa đỏ sẫm mạ vàng xa hoa vô cùng, thùng xe rất lớn, trên đỉnh nhọn có khảm một viên minh châu to, trên cửa sổ treo rèm xe tối màu thêu rồng đỏ, thật là xa xỉ nha. 

Sau khi nhìn hết tất cả, nàng mới nhìn thấy nam tử ngồi ở vị trí phu xe. Đó là một người đàn ông cực kì tuấn tú, mặt trái xoan, da trắng như mỡ đặc, lông mày như họa, mặc bộ đồ màu trắng thêu chỉ vàng, ngay cả bàn tay đang cầm roi ngựa cũng trắng trẻo thon dài, cực kì tuấn tú. Đây là một anh chàng đẹp trai không giống như Lệ Tử Mặc và Ưng, nếu nói Lệ Tử Mặc là đế quân độc đoán, Ưng Vệ sáng chói rạng ngời như ánh mặt trời, thì vị này chính là trăng thanh gió mát. 

Trần Thập không nhịn được mà khẽ xoa cánh tay, chỉ cảm thấy áp suất không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống, bắt đầu phát lạnh. Quan sát kĩ thì khí lạnh này phát ra từ người của chủ nhân nhà mình, ừm, nguyên nhân thì... 

“Khụ khụ, Tần cô nương!” Có cần phải nhìn Nguyệt Vệ với dáng vẻ si mê vậy không! 

Tần Phong Hi thoát ra khỏi sắc đẹp, vô thức ngẩng đầu nhìn vị đế quân nào đó rồi lại vô thức nói: “Lệ Tử Mặc, ngươi đẹp trai nhất!” 

"Phi!" 

Nguyệt Vệ không nhịn được mà phải bật cười, nhưng lại bị nước bọt của mình làm sặc: “Khụ khụ khụ! Đây, Ưng à, bà chằn nhà ngươi to gan thật đấy, dám gọi thẳng tên của chủ nhân!” Còn nữa, đúng là người biết nịnh hót mà! Cái người to gan hài hước này ở đâu ra vậy? Bộ đồ nàng đang mặc gọi là gì thế? Sao có thể dựa sát vào chủ nhân như vậy hả? 

“Ta làm gì có bà chằn như này! Nguyệt, ngươi đừng nói lung tung nữa! Đây là thị nữ mà chủ nhân mới thu nhận, tên là Tần Phong Hi!” Vừa nãy Ưng đã bắt lấy bàn tay vung tới của Tần Phong Hi, bây giờ hắn ta trợn mắt với nàng rồi hất ra: “Đây là Nguyệt Vệ đại nhân, ta cảnh cáo ngươi, đừng có si mê điên cuồng Nguyệt!” “Ngươi mới si mê điên cuồng ấy, ta như này là thưởng thức, thưởng thức đó có hiểu không?” Tần Phong Hi nguýt mắt, thấy Lệ Tử Mặc đã đi về phía xe ngựa, nàng vội vàng đi tới. Đang định lên xe thì Ưng Vệ ở sau đã xách cổ áo của nàng lên: “Chúng ta đã đến phạm vi của Phá Vực rồi, tốt nhất ngươi hãy nhớ lấy thân phận thị nữ của mình, cái xe này là xe chuyên dụng của chủ nhân, có phần của ngươi chắc?” 

Đệch, còn có nhân quyền nữa không vậy, nàng không được lên xe thì chẳng lẽ phải đi bộ à? Chỗ này gọi là Phá Vực à, mà cũng đúng là phá nát tan hoang thật, trong tầm mắt toàn là đồng hoang, xa xa có một ngọn núi sừng sững, bóng dáng của thành trì ở đâu ra chứ? Thế này là muốn nàng đi đến đâu đây? 

Ngay lúc nàng đang oán thầm thì Ưng và Trần Thập đã huýt sáo một tiếng thật dài, tiếp theo nàng nghe thấy tiếng móng ngựa cộp cộp cộp, sau đó trong tầm mắt đã có mấy con ngựa tốt đang chạy băng băng đến. 

Nhìn gần, lại là ngựa Đại Uyên! Sao bảo là khó tìm thấy loại ngựa quý này lắm mà? Sao ở đây cứ như cải trắng thế? Có cần xa xỉ vậy không hả! 

eyJpdiI6IjZBZDgwQWJlWnBzOEloMk5DczFLQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiZitTUzlRY1FUQWtaK0JVaEZlQm16OEJxdGFwaUJxY2ZOaG5HcDFzYlpicnIreXU5dVorVVZGOGNTOUhySlRjYWU1NlVIanVZXC85cUhhUTlVRnFcL3pMejJxTURjYmRxdVpZXC9Oem5LMTN6TEVPUThpV1pacVFaN09udUxNMnBpeXdGcHpzRElpamZJWHpYbDBvVjVteGZqd2ZDanE4c3IzK2NcL1BCbTgrdGRaNlwvVENMeTBFa09lTzRQQStMaDZZbERlMUY3UjNNcDZUaENCdm5iSHNxNjhQako0ZGttXC90d2lEKzhVZGx1am1VNFNhTklcLzRzNHQwREltOGF1RkJZaTdLMUQzTUZuZVwvcVZab0d4bkxqbW5zRThDaERQMnhUaGZlemkxY05Ua0tmOXJGNnJ2aHpkWnlZZndRVGtBbk9kYUtyYVA5azNHbm9xK1FaNmRnaFYyV2c9PSIsIm1hYyI6IjRiMWRiZDBhYzE5YjNhYmI2NDAwYTI5Y2U2NzRmY2M5ZjU3Zjg1NjM4OGFkOGE5YmMwZjJhMzg4MWM1NDk5N2UifQ==
eyJpdiI6ImxhMnZDOHord0h1VTVpaUZ3MW5MZGc9PSIsInZhbHVlIjoid1VjRFh1VTBYZTFNcFNpOURGRlJqQU5BdUMrTSszMGtEcGl1d1I5Y0ozc2daSEVkNnpPVUFyVU5CMkJhT1ArRUtHS0VRNEtWSTNvQ0hNbDFoWGh0bjZGaXVXUEVLdTg3Vlh4eDRySWtaTFA1RnZvdHVRTlwvcERqQ2l5Q0NkY3FOTXlzZmlBRjlXYURpZkNCbnlcLzFyVDRYSUdHTFBQNVJKWjNXdzg0akNTQTUxek5BREpqTllTMFVTNlwvMjc2QmN2WUJDa0RpcGdnUjFGZU5MVSt0b3MxM2VXUXF4cHoyNjJMcHhhVmtJK29iZU5hV2xGNmVxNTFITTRSeXhMK3NPbXFGSzltN1FFVWtNdTc0Z2R4SnEzNEtEeDBHbWEzYTZEU0pmSStyazJGb0tpMlhUbkdaZlNnbTFMcTVYTmlZQ01qN0RYanZXWjlcL3BWVUp0SnltR3I0bloxak1HYzV6VWFybTJRS3dJbjBLZ2ZFbjl6elZJWWJ0aEUwb0RKQ2lEVnlkN0VxRlZYQ1h2eDYxbXpjbXQyRExkbTB3c3pxc01BemFXVjVzVGN4dlJkTytJa1NDRnVpUU5OTG91ZG1kQ3pQRU9lZmRZbWdTQjlmY0hQakJBYkJUaW1hUURCaHN3RERhcWNtSGJVQkRweUtYZFFqR2pFcFYzWDNUbXZTanNXb0N4NzZSWVhXRzZWbFpHc3NaaXhiSDBVODRvQ1wvUVJcL3NaVFV6QVN0RFRpZVN1ME9jdUhOblJ4Y2VXMEdETVVVUU94TmFMcGY0bmJVMUQwT0I4SnNBZ0NiZnloaVF3VTh2QVRpbGVwcGdsMU5WSThSVGc1Q3dWT0ZFV1d5SU9RMENmdTFWaW1XaXAxM3czTlBabktmQUxPWk1CVXQyQ2ZEK3FLUUtZK1lPam96SUVkaWZlaTZlSHVEM0oxcWlCRUo5cXVPMGxMOFo0bTBCXC9QWHZkOHlVdkJlV0oxazFZdEpHWWczZm05KzdQaWVNcXRwVStPSjBNZDNSMjVmVTZHNyIsIm1hYyI6Ijk1YTg2N2M2YWJlMGM4NDk1ZGMxYThjZmE4NTk4MDgwOThjZDU1NDZkNzkwOWExZDBhYTEzYWUyMzViYWIxN2MifQ==

Bóng dáng Lệ Tử Mặc đã bước lên xe ngựa xa xỉ nhưng chợt khựng lại, hắn không quay đầu nhìn, nhưng giọng lại trầm xuống: “Để nàng ta tự cưỡi.”

Ads
';
Advertisement