Trải qua vài ngày sinh tồn ngoài vùng núi hoang dã, Tần Phong Hi kinh ngạc không nói nên lời khi nhìn thấy thành Phá Vực lần đầu tiên.
Trên thực tế, Phá Vực bao gồm cả vùng đất hoang bọn họ đã đi qua trước đó, nhưng tòa thành trung tâm lại nằm ở nơi đây, một tòa thành nguy nga ẩn sâu trong núi với những bức tường thành màu đen tuyền cao ba thước và dày một thước, vây quanh toàn bộ ngọn núi! Những viên gạch màu đen ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo đặc trưng của khoáng thạch dưới ánh mặt trời, đó là quặng sắt đen vô cùng đắt tiền! Loại quặng này cực kỳ cứng rắn, thường được sử dụng để rèn vũ khí, chưa từng có ai dùng quặng sắt đen để xây nhà chứ đừng nói đến là dựng thành, lại còn lớn như vậy!
“Chỉ riêng số tiền đổ vào để xây dựng tòa thành này cũng đủ nuôi sống người dân của đất nước mấy ngày liền!” Trần Thập tự hào nói.
Sau khi nghe Trần Thập khoe khoang một tràng về độ quý hiếm của quặng sắt đen, Tần Phong Hi không nhịn được phải chửi thầm mấy câu. Mẹ kiếp, có cần kiêu ngạo và hoang phí như vậy không hả!
Nhưng cũng chính giờ phút này, lần đầu tiên, nàng mới chân chính nhận thức được thân phận và địa vị của Lệ Tử Mặc điên rồ đến mức nào!
Ở trước tòa thành hùng vĩ, cánh cổng sắt đen tuyền chậm rãi mở ra. Như có một hơi thở nặng nề phả vào mặt mình, Tần Phong Hi cũng chỉ biết lặng thinh, hai mắt nàng mở to khi nhìn thấy con đường rộng lớn phía bên kia cổng thành. Ở hai bên đường là hàng binh sĩ mặc áo giáp đen đứng nghiêm chỉnh và những người dân đang cố gắng kiễng chân ló đầu lên nhìn từ phía sau hàng người.
Nàng có thể nghe được rất nhiều giọng nói đồng thanh vang lên.
“Đế quân đã trở lại, Đế quân đã trở lại!”
“Cung nghênh Đế quân!”
Giọng nói lanh lảnh của người binh sĩ mặc giáp Tướng quân, cưỡi ngựa đi đầu hàng ngũ cất lên, theo sau đó là tiếng reo hò của tất cả binh lính và người dân đằng sau: “Cung nghênh Đế quân!”
Tiếng ồn đinh tai nhức óc, vang lên đến tận trời cao mà vẫn rất đồng đều, cung kính và đầy trang nghiêm, như đã được luyện tập vô số lần.
Rèm xe ngựa được Nguyệt Vệ vén lên, để lộ ra trước mắt mọi người thân ảnh của Lệ Tử Mặc đang ngồi ngay ngắn bên trong, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, đôi con ngươi sâu thẳm khẽ đảo qua đám đông, khiến vô số cô nương đỏ mặt thẹn thùng.
Lúc này Tần Phong Hi cũng biết vì sao nàng không thể cùng lên xe ngồi rồi.
Sao bên cạnh một vị Đế vương đang đắm mình trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của binh lính và dân chúng của cả một tòa thành, lại có thể có một người phụ nữ xa lạ không biết từ đâu ra xuất hiện trong kiệu xe của mình chứ? Mà nàng cũng đã hiểu tại sao lúc bọn họ sắp đến gần tòa thành, Nguyệt Vệ lại bất ngờ cởi áo choàng ra rồi yêu cầu nàng mặc vào.
Tuy hiện tại nàng chỉ là một nhân vật nho nhỏ đi theo sau Đế vương và đứng trong hàng ngũ thị vệ của ngài, nhưng nàng cũng đã nhận được vô số ánh nhìn, đa số là ngạc nhiên và bối rối.
Nếu Tần Phong Hi vẫn mặc bộ quần áo hiện đại của mình ngang nhiên xuất hiện trước mặt người khác, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến Lệ Tử Mặc.
Chiếc xe chạy chầm chậm qua con đường lớn trong thành, sau vài tiếng cung nghênh kia, không còn ai dám cất lời mà chỉ còn lại sự im lặng. Điều này cũng có thể phản ánh uy nghiêm của vị Đế quân này.
Nhưng vì tuổi trẻ và vẻ ngoài tuấn tú, khí chất phi thường của đối phương, Tần Phong Hi vẫn nhìn thấy rất nhiều cô nương với đôi má phớt hồng đang nhìn hắn với ánh mắt rực lửa.
Mà nàng là người phụ nữ duy nhất trong đoàn, nên cũng nhận được rất nhiều ánh mắt ghen tị.
Tòa thành này rộng đến mức không thể nhìn thấy điểm kết thúc của nó. Phong cách kiến trúc trông khá là thô sơ, được kết nối với nhau bằng những con đường rộng rãi dẫn đi khắp hướng. Tần Phong Hi ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn ra xa, nàng có thể nhìn thấy những người bán hàng rong dọc trên các con phố lân cận, dường như người dân trong tòa thành này đang sinh sống và làm việc rất yên bình, điều này chứng tỏ Lệ Tử Mặc làm Đế quân cũng không đến nỗi nào.
Sau khi đi qua đoàn người tụ tập trong thành, bọn họ lập tức đẩy nhanh tốc độ. Đoàn xe đi qua một cánh rừng và đồng ruộng, nhưng khi nhìn thấy những cánh đồng đó, Tần Phong Hi không khỏi cau mày.
Bọn họ lại đi qua một rừng tre lớn, ngay khi Tần Phong Hi nghĩ rằng họ sắp phải đi ra khỏi tòa thành, thì Trần Thập lại thông báo với nàng họ đã gần đến nơi.
Núi cao càng ngày càng gần trong tầm mắt. Lúc họ đi đến dưới chân núi, Tần Phong Hi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy một con đường núi rộng lớn uốn lượn theo
Lần này thì đến lượt Tần Phong Hi sửng sốt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất