Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 

Trong khoảnh khắc đó, cô đã khiến Lục Bắc vô cùng đau đớn.  

 

"Anh đi đi, anh không thể giúp được em." Giọng điệu của Chung Hi rất lạnh lùng.  

 

Lục Bắc nhìn cô một hồi lâu, cố gắng giữ vững bình tĩnh, chậm chạp đứng dậy, nói "được".  

 

Sau đó anh ta đi ra khỏi văn phòng mà không hề quay đầu lại.  

 

Chung Hi không dám nhìn vào bóng lưng của Lục Bắc, cô cúi đầu, tâm trạng nặng nề.  

 

Đợi đến khi Bạc Lương Thần trở lại, Chung Hi trừng mắt nhìn sang: "Chắc anh hài lòng rồi nhỉ, lập tức nói với bên hiệp hội đua xe, hủy bỏ yêu cầu vô lý của anh, nói bọn họ cho Lục Bắc một cơ hội công bằng."  

 

"Nếu không, tôi sẽ đi tìm truyền thông để vạch trần anh!"  

 

Bạc Lương Thần lạnh lùng nhếch môi, nhìn cô chằm chằm.  

 

Chung Hi không yên lòng, bởi vì nụ cười như có như không này của anh mà trở nên hoảng hốt.  

 

Giống như cô không bao giờ thắng nổi anh.  

 

Trong giây phút đó, Chung Hi cảm nhận được sự thất bại trước nay chưa từng có, một cảm giác bị người khác trêu đùa trong lòng bàn tay bao phủ lấy cô.  

 

"Còn nữa, tôi sẽ không vào làm ở Bạc Thị, tôi không muốn ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt này của anh!"  

 

Chung Hi nói xong, lập tức quay người đi.  

 

Muốn cô sống ở một nơi luôn có sự hiện diện của Bạc Lương Thần, cô không làm được.  

 

Sau đó, trợ lý Mẫn gõ cửa: "Bạc Tổng, cuộc họp video của anh sắp bắt đầu rồi."  

 

Lúc này Bạc Lương Thần mới dời mắt, ánh mắt trở lại trước màn hình máy vi tính một lần nữa.  

 

Chung Hi lượn một vòng trên đường rồi mới về phòng trọ, nhưng lại được thông báo rằng phòng cô thuê đã được trả, hơn nữa tất cả mọi thứ đều được đưa đến địa chỉ mới.  

 

Chỗ đó chính là biệt thự của Bạc Lương Thần.  

 

Chủ thuê nhà mừng rỡ hóng hớt: "Có phải cô tìm được ban trai nhiều tiền không? Hôm qua tôi cũng thấy hết rồi, rất nhiều người tới giúp cô chuyển đồ, toàn là âu phục giày da, rất sang trọng đó."  

 

Chung Hi chỉ nói câu không phải rồi bước nhanh rời đi.  

 

Khi cô quay trở lại biệt thự, chỉ có chị Trương đang bận rộn ở nhà bếp, không biết Ôn Nguyễn Nhi đã đi đâu, mà căn phòng mới của cô đã được chuẩn bị xong, là phòng ngủ ngay sát phòng ngủ chính, tất cả mọi thứ của cô đều bị dời đến đây.  

 

Lúc đó, trong lòng Chung Hi chỉ có cơn giận giữ không thể tiêu tan nổi.  

 

Cô cảm giác mình như hoàn toàn bị Bạc Lương Thần nhốt lại, anh ta dựa vào cái gì mà sắp xếp cuộc sống của cô như vậy, đưa cô vào trong tầm mắt của anh ta, như vậy để chắc chắn cô không dám làm gì anh ta sao?  

 

Chung Hi tức không chịu được, lao thẳng đến phòng bếp.  

 

"Chị Trương, bữa ăn tối hôm nay, để tôi làm."  

 

Chị Trương đang thái thịt chuẩn bị nấu canh, nghe cô nói như thế thì hơi ngạc nhiên: "Vậy để tôi hỗ trợ cô."  

 

Chung Hi lắc đầu: "Không cần, tôi làm là được rồi, chị đi nghỉ ngơi đi."  

 

Cô sẽ tặng cho Bạc Lương Thần một bất ngờ lớn, để anh ta biết rằng, cô cũng không phải hạng người dễ trêu.  

 

Chị Trương nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Chung Hi, luôn cảm thấy không quá yên tâm, nhưng nghĩ đến lời căn dặn của Bạc Lương Thần, chỉ cần trong nhà này, Chung Hi muốn làm gì thì cứ thuận theo cô.  

 

Chị Trương cũng yên lặng đi ra ngoài.  

 

Thế nhưng giây phút nhận lấy tạp dề từ trong tay chị ta, trong đầu Chung Hi bỗng hiện lên bức ảnh kẹp trên giá sách của Bạc Lương Thần kia.  

 

Cô gái tóc ngắn trên bức hình rất giống với chị Trương, hơn nữa còn là dáng vẻ lúc chị Trương còn trẻ.  

 

Chung Hi vừa buộc tạp dề, cô vừa suy nghĩ về việc này.  

 

...  

 

Lúc này, trong phòng trang điểm của Truyền thông Tinh Mỹ.  

 

Ôn Nguyễn Nhi đang liên tục phàn nàn: "Sao tôi lại phải chịu sự tức giận này chứ, không biết ả Chung Hi kia quyến rũ như thế nào, mà Lương Thần lưu luyến mãi không quên cô ta."  

 

Trang Uyển Như chạy đến đưa cơm trưa cho cô ta, chỉ yên lặng nghe, thi thoảng phụ họa vài câu.  

 

"Ăn trước đi, Nguyễn Nhi, con phải chăm sóc cái thai cho thật tốt, đứa bé này rất quan trọng đối với con."  

 

Đương nhiên Ôn Nguyễn Nhi biết rõ điều này.  

 

Nhưng...  

eyJpdiI6ImdxemtlaDU4VVRiSTFEaE5KM3h1cWc9PSIsInZhbHVlIjoidGJoQnlHSk95bzhrbFpcL0Z4M2dmK2NZbVRYY1JNMHd3eStseHllcWVabkVPKzhlYzVBMzdQZnZXRHhEcFBmcWgiLCJtYWMiOiIxMDdlYTQxY2YzODE0NjEzMDFiY2YwNGQ5MzMwYzRmOTJjZDg1ZGE1ZjdjMDE1NTM4MzJlMTQzNzA2NWI2NDI3In0=
eyJpdiI6IlVuUHpyTDJlSHZBXC9rTHB6N0JaZWlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktSK1wvN3hKWWs0YjVzak1Hb29Keml2c2FZaSt1Q2Q2d0VGQVFwMEgzY0ZBMDAzVkpcL1FGQ1hpV28xTEdMNzB2ODBUN2lRTXEzWkNMVGhYR2dyR2NGMXRrSlhycEc3Q2lZVnVzMHBoRkZFNmV5akFTOGtBNXh1ZjA5TkltNU94RUw2UWlMY3JsRGFScUtsdm5OekVlMFYxYnZPU3BVVnlCTkd0RFRraFRnZm1LbXhLWXJvaUlheUZsOUFXREZCTldUT1YxTlwvd1J4ODBpcDVQenBtOUZoSDdta08rZWdUdkI5bDN5Um1XSFRlYzdPQWdzZlByek1BWk1TU0hXaVJLV215cDJWSkxxWFBjaG85eE1OSHpqYWd3PT0iLCJtYWMiOiIzNTY4YTFhYTJhNzQ1YTI4OTZhNjAyNjVkYWEyZDhlZmJkNWVkNjk0MWVkYmM5NjJlZjg3MTFlMTkzYzM4ODE2In0=

Đến cả bát Trang Uyển Như đưa đến cũng không cầm được, trượt tay một cái, đổ đầy đất. 

Ads
';
Advertisement