“Chung tiểu thư, mời cô ngồi tạm ở đây đợi Bạc Tổng.”
“Ở đây?” Chung Hi cau mày, cảm thấy không ổn chút nào. Chẳng may chút nữa Bạc Lương Thần vào phòng nói bị mất đồ, sau đó vu oan giá họa lên đầu cô thì sao?
Nhưng cô còn chưa kịp nói thêm gì thì trợ lý Mẫn đã đóng cửa đi ra ngoài mất rồi.
Chung Hi cảm thấy vô cùng nhàm chán, ánh mắt liếc qua giá sách. Từng hàng sách sưu tầm đã thu hút sự chú ý của cô, giữa khe nhỏ còn kẹp một bức ảnh chụp chung.
Vừa nhìn đã biết là đã chụp từ rất lâu rồi.
Trong bức ảnh có ba người nhưng Chung Hi không biết ai.
Có vẻ là một cặp vợ chồng chụp cùng một người phụ nữ khác. Chung Hi nhìn kỹ bức ảnh, cô thấy người phụ nữ tóc ngắn này trông rất quen.
Hình như đã gặp qua ở đâu rồi?
Cửa văn phòng bị mở ra, ánh mắt sắc bén đầy uy hiếp của Bạc Lương Thần gắn chặt vào người cô: “Đang xem gì đấy?”
Chung Hi giật mình, suýt chút nữa đánh rơi bức ảnh.
Cô lấy lại tinh thần, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Việc Vân Tịch và Hà Hiểu rời đi là do anh làm phải không?”
Bạc Lương Thần đang cởi áo khoác, tay hơi sững lại, nhưng không trả lời cô.
Chung Hi nhếch môi, quả nhiên là anh.
Cảm nhận được cô vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Bạc Lương Thần cau mày nói: “Chuyện không liên quan đến em thì đừng có hỏi.”
Anh không muốn cô bị áp lực.
Chung Hi còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ở ngoài cửa. Ầm, cánh cửa bị đẩy ra, Lục Bắc và bảo vệ la hét xông vào phòng.
“Chung Hi!” Khó khăn lắm anh ta mới có thể trốn ra khỏi bệnh viện.
Chung Hi sợ hãi run nhẹ, vội vàng đi tới đỡ anh ta: “Sao anh đã xuất viện rồi? Anh vừa mới phẫu thuật xong mà? Anh…”
“Tại anh lo cho em.” Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, sợ cô sẽ rời bỏ mình lần nữa, dường như sợ cô rời đi nên tay nắm chặt tay Chung Hi không chịu buông.
Sự thâm tình của anh ta đều hiện hết lên khuôn mặt.
Bạc Lương Thần nhìn hai người tay trong tay, cảm thấy vô cùng ngứa mắt.
Anh cố kìm nén cơn giận, khẽ nhấc tay.
Trợ lý Mẫn và nhóm bảo vệ lập tức đi ra ngoài.
“Chung Hi, hãy đi với anh.” Anh ta không hề hỏi cô đã đi đâu suốt mấy ngày này, anh ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kéo cô rời xa Bạc Lương Thần.
Bốp.
Bạc Lương Thần ném cây bút trong tay lên bàn.
Ánh mắt anh lạnh lùng liếc nhìn, trong ánh mắt sâu không thấy đáy của anh có thứ cảm xúc mà Chung Hi chưa từng thấy: “Lục Thiếu mới phẫu thuật xong, sắp tới không thích hợp để ra ngoài, ví dụ như tham gia cuộc thi đua xe tiếp theo nhỉ?”
Trong lòng Chung Hi chùng xuống.
Đây là Bạc Lương Thần đang nhắc nhở cô.
“Lục Bắc, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Cô vội vàng kéo tay anh ta.
Không ngờ tới Bạc Lương Thần nhanh hơn một bước đứng dậy, anh đứng dậy nói: “Để tôi ra ngoài nhường cho hai người một chút không gian, năm phút có đủ không?
Ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt qua chỗ Chung Hi, một giây sau đã hờ hững bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại một lần nữa.
Lục Bắc cầm lấy tay Chung Hi, vừa căng thẳng vừa cẩn thận: “Mấy ngày nay em…”
“Lục Bắc, anh về trước đi, về nhà nghỉ ngơi đàng hoàng, mấy ngày nay em đang chuyển việc, có thể sẽ rất bận. Mấy việc của đội đua xe, tạm thời em sẽ không can thiệp nữa.”
Cô chỉ cần giữ khoảng cách với Lục Bắc thì cái tên điên Bạc Lương Thần đó sẽ không động tới anh.
Vậy thì anh vẫn còn cơ hội trở lại sân để thi đấu.
Lục Bắc kinh ngạc hỏi lại: “Chuyển việc ư? Mẹ anh nói với anh, em muốn tới làm việc ở Bạc Thị, thật sao?”
Chung Hi do dự, rất lâu sau mới trả lời: “Em vẫn chưa quyết định.”
Thật sự là cô rất không muốn làm việc theo yêu cầu của Bạc Lương Thần. Nếu như không có cách nào thì cuối cùng sự chờ đợi của cô sẽ là sự thoả hiệp.
Lục Bắc nhìn thấy trên khuôn mặt cô hiện vẻ do dự, cắn răng nói: “Chung Hi, anh biết rằng em muốn báo thù, nhưng em không thể tự nhảy vào biển lửa như thế được. Nếu như em cần gì thì hãy nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”
Anh ta vẫn không chịu hết hy vọng.
Nếu cứ giằng co như vậy thì người bị thương sẽ là Lục Bắc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất