Ôn Nguyễn Nhi lập tức phản bác, nhưng rõ ràng là tiếng đã nhỏ hơn vừa nãy rất nhiều.
Hơn nữa, cô ta còn vô thức liếc nhìn về phía sau.
Đó rõ là điệu bộ có tật giật mình.
Chung Hi híp mắt, suy nghĩ trong lòng càng thêm chắc chắn, Ôn Nguyễn Nhi có người khác.
Chà, không thể tưởng tượng được Bạc Lương Thần mà lại nhận được cái nón xanh lớn như vậy trên đầu.
“Dù sao đêm nay tôi cũng phải ngủ ở căn phòng này, cô đi ra ngoài cho tôi.” Ôn Nguyễn Nhi dùng sức muốn kéo Chung Hi ra.
Cô ta đã nhìn qua rồi, phòng cho khách dưới tầng là một phòng giường đơn, chỉ khi Chung Hi ở chỗ đó, cô ta mới có thể yên tâm.
Tiếng nói vừa dứt, hồi lâu sau Chung Hi vẫn chưa lên tiếng, Ôn Nguyễn Nhi nóng nảy: “Cô mau đi ra đi.”
Chung Hi lắc đầu: “Hay là cô vào đi rồi chúng ta ngủ chung?”
Ôn Nguyễn Nhi càng muốn thì cô lại càng không làm, sao cô phải làm?
Ôn Nguyễn Nhi đảo mắt, ôm chăn của phòng dành cho khách bước vào: “Được, tôi ngủ ở đây!”
Nếu cô ta không đuổi được Chung Hi, thì nằm cùng phòng vẫn có thể canh chừng cô, tránh để đến đêm cô lại đi quyến rũ Bạc Lương Thần.
Chung Hi cười khẽ, tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Cô đừng quên, tôi và Bạc Lương Thần có thù oán.”
Giây tiếp theo, Ôn Nguyễn Nhi sờ lên bụng cô ta.
Ký ức từng bị Chung Hi xử lý ở nhà vệ sinh nữ lại ùa về trong tâm trí, cô ta siết chặt chăn mền: “Cô mà dám động vào tôi, Lương Thần sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Thật không? Sao tôi cảm thấy, hai người bằng mặt mà không bằng lòng nhỉ.” Chung Hi nói, nằm xuống một bên của giường đôi.
Câu nói này của Chung Hi đã chọc thủng lớp giáp của Ôn Nguyễn Nhi.
Chung Hi lấy ra di động, nhắn tin cho Lục Bắc: “Phẫu thuật thuận lợi chứ? Em có chút việc ở bên ngoài, khi nào xong sẽ đi thăm anh.”
Cũng không biết là có chuyện gì mà tin nhắn không gửi đi được.
Chung Hi nhíu mày, cầm di động đi ra ngoài.
Ôn Nguyễn Nhi giữ chặt lấy cô: “Cô đi đâu hả?”
Chung Hi trừng mắt: “Gọi điện thoại.”
Cô vung tay, tránh khỏi Ôn Nguyễn Nhi, đi về phía hành lang, nhưng không biết sao lại thế này, tín hiệu vẫn rất kém. Bỗng nhiên cô nhớ tới trước đây ở nhà Hà Hiểu cũng vậy, do lắp thiết bị hút sóng điện thoại.
Không phải Bạc Lương Thần cũng chơi trò này để giữ cô ở đây đấy chứ?
Cô quan sát khắp nơi, đi thẳng về phía phòng sách.
Cho dù chỗ khác không có tín hiệu, nhưng phòng sách của anh không thể không có được.
Cô gõ cửa vài tiếng, không có ai.
Nhìn mắt di động, hình như có tín hiệu, cô lập tức đẩy cửa đi vào.
Không ngờ, vài giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Chung Hi đang đứng ở bên cạnh màn che, bị cây xanh che khuất.
Bạc Lương Thần đẩy cửa phòng sách ra, lúc sau di động vang lên, anh bắt máy.
Chung Hi xấu hổ đứng ở điểm mù của anh, nghe tiếng nói chuyện của người đàn ông, Chung Hi lùi dần ra phía sau.
“Lần trước Tiêu Nghị tính sai hàng, lần này lại khăng khăng hợp tác với nhà họ Lục? Đám giám đốc Lý hỗ trợ anh ta cũng là bình thường, trong hội đồng quản trị, bọn họ vẫn luôn phối hợp khá ăn ý.”
Chuyện của Bạc Thị?
Chung Hi nhướn mày, không phải cô cố ý nghe lén, là trùng hợp.
Vậy không thể trách cô.
Nếu như bây giờ cô đi ra ngoài mới dễ bị Bạc Lương Thần nghĩ là cô nghe trộm, có mấy cái miệng cũng không thể giải thích, cho nên cô chỉ cần ẩn nấp kỹ càng vào bên trong.
“Tôi đã nói rồi, sẽ không hợp tác với Lục Thị.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất