Nhưng mà cô cảm thấy tuy rằng Bạc Lương Thần này máu lạnh, nhưng việc công sẽ xử lý qua loa, nếu không Bạc Thị cũng sẽ không phát triển nhanh chóng như vậy.
Người làm ăn đều máu lạnh vô tình, tha thứ cho người khác thì thứ chờ đợi mình sẽ là địa ngục sâu thẳm.
Đây là điều cô học được từ Bạc Lương Thần.
Cửa kính phản chiếu sườn mặt cao gầy của người đàn ông, anh cầm ly cà phê trên bàn, khẽ nhấp một ngụm.
Tầm mắt chợt liếc về phía một bên khác của màn che, khóe miệng từ từ cong lên, nhìn thẳng sang.
“Còn nữa, đội xe của Lục Bắc không thể tham gia đua xe trong nước trong vòng ba năm.”
Đầu dây bên kia của điện thoại, trợ lý Mẫn sửng sốt: “Bạc Tổng?”
Trước đây anh ta chưa từng biết về chuyện này, hơn nữa, không phải bọn họ đang nói chuyện hàng của công ty sao?
Bạc Lương Thần ừ một tiếng: “Cho dù bên phía hiệp hội đua xe đưa ra quyết định cuối cùng như thế nào, bọn họ cũng phải dựa theo ý tôi mà làm, nếu không, Bạc Thị sẽ không bao giờ đầu tư vào bất kỳ cuộc thi nào nữa.”
Anh nói xong, ngắt điện thoại.
Tiếp theo, anh dời mắt khỏi bức màn bên kia, đặt ly cà phê xuống, làm bộ đang làm việc.
“Bạc Lương Thần, anh thật quá đáng, không hợp tác với Lục Thị cũng thôi đi, anh còn muốn cướp đi cơ hội đua xe của Lục Bắc, anh ấy đã làm gì anh chứ, anh dựa vào đâu mà làm như vậy!”
Chung Hi không nhịqn được, chạy ra từ phía sau cây xanh.
Cô vỗ mạnh lên bàn: “Nếu như anh khó chịu với tôi thì cứ nhắm vào tôi đi, đừng động vào Lục Bắc.”
Cô chỉ có mấy người bạn, thật sự không đành lòng liên lụy đến bọn họ.
Nhưng lời này vào tai Bạc Lương Thần lại thành ý khác.
Anh vốn chỉ muốn đặt một rào cản nhỏ, để Chung Hi ở lại thêm mấy ngày nữa, nhưng nhìn cô bất bình vì Lục Bắc thế này, anh lại thay đổi suy nghĩ.
Bởi vì anh thật sự tức giận rồi.
Nếu cô đã để ý đến Lục Bắc như vậy…
“Tôi thấy anh ta không vừa mắt đấy, muốn nhằm vào anh ta và Lục thị không được sao?” Bạc Lương Thần ngước mắt cười nhạt, ánh mắt ẩn chứa một số thứ mà Chung Hi không hiểu nổi.
Trong nháy mắt kia, sự khinh miệt của anh đã khiến Chung Hi vô cùng đau đớn.
Cô không phản bác.
Bởi vì chắn chắn anh có đủ khả năng để hô mưa gọi gió. Đừng nói là cấm Lục Bắc đua xe ba năm, mà đến cả việc không cho Lục Bắc tham gia bất kì cuộc thi nào mãi mãi, khiến cả đội xe Hắc Mã bốc hơi, anh cũng làm được.
Chung Hi hối hận vì sự bồng bột của bản thân.
Cho dù cô có ầm ĩ đến mức long trời lở đất với anh ta ở đây thì cũng có tác dụng gì chứ?
Sẽ chỉ càng chọc giận anh ta mà thôi.
Cô chợt bình tĩnh lại, không nói gì.
Bạc Lương Thần hơi nhếch mày, không giống với kết quả mà anh dự đoán, lần nào phản ứng của Chung Hi cũng làm anh bất ngờ, tầm mắt anh không tự chủ được mà dừng ở đôi môi hồng hào của cô.
Nụ hôn vừa nãy kia vẫn còn chưa hết dư vị.
“Nếu em đồng ý một số điều kiện của tôi, có lẽ, tôi sẽ cân nhắc tha cho anh ta.” Bạc Lương Thần lạnh lùng mở miệng, thả một ít mồi câu.
Hơn nữa, anh biết chắn Chung Hi sẽ cắn câu.
Người phụ nữ này vì truyền máu cho Lục Bắc mà suýt nữa đã vứt mạng mình ở phòng phẫu thuật, có gì mà cô không làm được.
“Chuyện gì?” Chung Hi bình tĩnh hỏi, ánh mắt đầy cảnh giác.
Bạc Lương Thần lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt cô: “Dùng di động của tôi gọi cho Lục Bắc.”
Chung Hi nhíu mày.
“Nói với anh ta, sắp tới em sẽ không gặp anh ta, bởi vì, em muốn chuẩn bị nhận chức ở Bạc Thị.”
“……”
Chung Hi không phản ứng lại.
Chỉ thấy Bạc Lương Thần đứng lên, bóng người cao lớn chắn ánh đèn trước mặt cô, một bóng đen phủ xuống, càng ngày càng gần.
Giọng nơi của anh cũng trầm khàn: “Không dám? Hay là, Lục Bắc bị cấm đua xe ba năm cũng không sao cả. Ba năm ấy à, một tay đua giỏi có mấy lần ba năm đây?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Bạc Lương Thần dần u ám.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất