Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 

 Chung Hi cau mày: “Chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau, sao tôi có thể ở lại nơi này được chứ?”   

 

Đùa gì thế, đúng là sáng nay cô rất yếu, nhưng sau khi ăn cơ do chị Trương nấu, cô cảm thấy toàn thân thoải mái, sức lực cũng đã hồi phục hoàn toàn.  

 

Nhưng lúc này, Chung Hi không thể chạm vào chốt cửa.  

 

Giọng nói của Ôn Nguyễn Nhi vang lên ngoài hành lang: “Lương Thần, anh đâu rồi?”  

 

Chung Hi dùng sức vùng vẫy nhưng cánh tay cô đã bị anh khóa chặt, lưng dán vào tường. Ấy vậy mà Chung Hi lại không cảm nhận được sự lạnh lẽo trong tưởng tượng, bởi vì cánh tay của Bạc Lương Thần đã nhanh nhẹn đỡ sau lưng cô.  

 

Chung Hi nhướng mày: “Anh mau thả tôi ra!”  

 

“Ngày mai hẵng đi.” Bạc Lương Thần rất kiên trì.  

 

Chung Hi mất kiên nhẫn: “Vợ anh còn đang ở bên ngoài mà anh lại ép tôi ở lại đây, anh muốn… ưm!” Cô còn chưa nói hết câu đã bị Bạc Lương Thần hôn lên môi.  

 

Anh hôn rất sâu, Chung Hi hoàn toàn không thể né tránh được, hơi thở của hai người dần hòa chung vào nhau.  

 

Chung Hi vừa mới hồi phục thể lực, trong chớp mắt lại choáng váng, hai chân mềm nhũn.  

 

Tay cô không ngừng vùng vẫy, gần như muốn xé rách áo sơ mi của người đàn ông, nhưng Bạc Lương Thần vẫn không có ý định buông tay.  

 

Trong miệng cô bật thốt ra một tiếng mắng: “Đồ khốn.”  

 

Sau đó, Chung Hi dùng sức cắn rách môi anh.  

 

Bạc Lương Thần bị đau, cảm giác đau xót trên môi làm anh phải buông lỏng tay, nhưng Bạc Lương Thần vẫn ôm chặt Chung Hi vào lòng như cũ: “Nếu em rời đi ngay bây giờ, tôi sẽ làm cho tất cả mọi người ở Vân Thành đều biết tối hôm qua em đã ngủ trên giường của tôi.”  

 

“Anh!”  

 

“Tôi nói được thì làm được, nếu em dám đi, tôi sẽ nói với Lục Bắc rằng kỹ thuật hôn môi của em không tốt lắm!”  

 

Trong khoảnh khắc đó, Chung Hi xem như đã hiểu rõ người này có thể vô sỉ đến mức nào.  

 

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạc Lương Thần, anh đúng là kẻ điên.”  

 

Chung Hi bất ngờ đá vào bắp chân Bạc Lương Thần một cái khiến anh bị đau, lập tức buông tay. Cô hung dữ lau miệng rồi kéo cửa ra. Sau đó, Chung Hi bước xuống lầu dưới ánh nhìn soi mói của Ôn Nguyễn Nhi: “Chị Trương, tôi muốn ăn cơm!”  

 

Đồ ăn có sẵn mà không ăn thì thật lãng phí.  

 

Trong phòng, chân mày của Bạc Lương Thần dần giãn ra, nụ cười bất đắc dĩ từ từ xuất hiện trên môi.  

 

Vì níu giữ một người phụ nữ mà anh lại phải tốn nhiều sức lực như vậy.  

 

“Lương Thần, hai người…” Ôn Nguyễn Nhi cũng là phụ nữ, chỉ cần nhìn khóe môi Bạc Lương Thần thì cô ta đã biết có chuyện gì xảy ra.  

 

Ôn Nguyễn Nhi lập tức bật khóc: “Anh không thèm quan tâm đến cảm nhận của em chút nào sao?”  

 

Tiếng cãi vã trên lầu loáng thoáng vang lên.  

 

Chung Hi đang ăn thức ăn do chị Trương nấu, cô chợt nghĩ, có lẽ Bạc Lương Thần chỉ đang lợi dụng cô để trả thù Ôn Nguyễn Nhi. Có thể anh ta đã phát hiện chuyện Ôn Nguyễn Nhi qua lại với người đàn ông khác bên ngoài.  

 

Cô lại bị anh ta dùng làm công cụ trả thù lần nữa.  

 

Càng suy nghĩ, Chung Hi càng bực bội. Tối hôm đó cô đã ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.  

 

Lúc cô ăn uống no nê, tiếng tranh cãi trên lầu cũng dần biến mất.  

 

Chung Hi cầm điện thoại lên, nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ của Lục Bắc, cô cầm theo điện thoại quay về phòng mình trên lầu.  

 

Nhưng cô còn chưa kịp gọi lại cho Lục Bắc, Ôn Nguyễn Nhi đã dùng sức đập cửa: “Chung Hi, cô ra đây, tôi muốn ngủ trong phòng ngủ chính, cô xuống phòng dành cho khách ở lầu dưới đi.”  

 

Chung Hi nhướng mày, vốn dĩ cô không muốn ở trong căn phòng này, nhưng cô là một người không bao giờ chịu thiệt.  

 

Ôn Nguyễn Nhi dám ra lệnh cho cô?  

 

Chung Hi hờ hững đáp một tiếng rồi mở cửa ra: “Không đổi.”  

 

“Đây là nhà của chồng tôi, tôi không đuổi cô ra ngoài là đã bao dung lắm rồi, cô còn không biết xấu hổ như vậy.”  

 

Chung Hi trừng mắt, cười mỉa mai: “Thật sao?”

eyJpdiI6IlplbGxaUlBEQUx6VkdkTmk5MzRCdHc9PSIsInZhbHVlIjoidHVsUjJHanRpMjNYb085TkMxcitTdlBWQW8xQXB5cTRJd2tvbkdGaW9XZndtcEg2V2hVNjJcL0FkdVYwM3g0akNWcWNOXC9HV1pvamQ3ZDBEbEh6dmZjZjA4akFMK3Z0akdPVnlCWmdHYkc5SU9cL0ZBNWFcL0FTXC9DY213bmtaK04waXNYaURRMVpjbStPUm1DcFlTOEpudkprZ1ZoNlFOdktwMVNGQ0J5Q2xScVlWKzg2UXRLNHF2Y0h6YWNqTzBFbjFOTklsdERhbE0rZGdFTnNLWUpUQkk1Mlo0akxxc25tdDZmYjJhdTAwQXV0V29xUkNmVWlWTXB1SFwvdWo4d1lCSE1zVklKOVVmcU1sY1hCa0RHdUVDMHk3b3g1eHJkaWNXUmlKeGdOWnRRU009IiwibWFjIjoiZTU2Y2ZiNjg3ZmFiZmVlNGRjMmRiMDUzODQ1MzI5NjQxY2FiNmNmMTZiZDVkMTE5ZDdjNGIyMWU0NjM2Y2IxYyJ9
eyJpdiI6Inh4c2ZhMFwvemlVK244TUNhbjRSNTdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJTczFqeDdSWjBYamVmdUNzOGNucEgrc1AzOWlqS3oyUHNoemNvTjNhS2w5SEJFc3ErVXg4RytyOVhVQWsxZE4xV0tSS2liN1Q4QmViYXdOSU1EMHFKRGtPZzFzWlNjMlRITmNSd1J4eTQ0MUpYc0IwelhENUQ0TTN4a2xJalhWV0hMVnhRa2xtMVhKaTBrRmFQNkRIVjl5ZmRiMDA1cnp4R1locUpQWUtPR1BcL1VDQmdGbktMUjZYZXpKOG5cL0pTb2xKaXZPU2lvTFg0c2VXb2trUXp3YllYMVVIQkNYcHI0WXNURk5RdEdEb1BQaTJYTlJ3UFZYRG5zVUhtZjNRVTN2RVdjdVVGYkU5VHpyY1F3Rm83Z2txczI4Sjd1aDJEQndCNjR6UTJ3ZXUwUmtxNitOSFlvTnlrU0tjWDk0UlV6Q2lLbjN6Y2pXR3ZyTHdJNGpiWUdnM1p3Wm9zeGJ3Y01kVWdBNjBLNmZPRkFlQko1NllvNzRIV2d0TGtNU2p5T0NGenNSMVNCdjJNbGVNbDNnQ2RXRmlCOHc1VWZTMklPY1ZENEhEQlRDUVlLeE1MRm1BUVNVZXRtK0ZGOU02dDJZTGJcL3NpK1wvZlpwTG5xNVorWXg5UT09IiwibWFjIjoiODk4MjU0YTgwYmNiMmY5ZjY3MzkxNjA3YTBkNmQ2NDYxMzk3MzdhOTdmZmMwNmMxNzdkMmM0NGNmZTA1YmQ3ZSJ9

“Cô nói bậy.” 

Ads
';
Advertisement