Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 

Ngay cả người vợ chính thức của Bạc Lương Thần cũng không được ở lại nơi này, vậy tại sao Chung Hi lại được ở lại?  

 

Hơn nữa, nhìn quần áo mà Chung Hi đang mặc và tình trạng cơ thể cô, rõ ràng Chung Hi không phải vừa mới đến, nói không chừng cô và Bạc Lương Thần đã ngủ với nhau.  

 

“Thừa dịp tôi mang thai, cô lại dám chạy đến đây quyến rũ người đàn ông của tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ đánh chết cô.”  

 

Trong cơn giận dữ, Ôn Nguyễn Nhi đã quên mất một chuyện.  

 

Nếu Bạc Lương Thần không cho phép, làm sao Chung Hi có thể ở lại chỗ này được.  

 

Một người cẩn thận và chu đáo như anh sẽ không để Chung Hi ở một mình trong biệt thự, vả lại, người được anh cử đến chăm sóc Chung Hi cũng không phải là một người giúp việc bình thường.  

 

Ôn Nguyễn Nhi còn chưa kịp đến gần Chung Hi thì đã bị chị Trương đang bưng thức ăn từ trong bếp đi ra chặn lại.  

 

“Ào!” Chén canh đổ hết lên người Ôn Nguyễn Nhi.  

 

“A!” Cô ta hét toáng lên, lửa giận lập tức bùng cháy: “Cô có biết làm việc hay không? Cô biết chiếc váy này bao nhiêu tiền không hả? Hơn nữa, nếu cô làm cho con tôi bị bỏng, cô…”  

 

Ôn Nguyễn Nhi đảo mắt, lập tức ôm bụng ngã ngồi xuống đất.  

 

“Ui da, bụng của tôi!”  

 

“Tôi đau bụng quá, Lương Thần, mau gọi điện thoại cho Lương Thần.”  

 

Nếu Chung Hi có thể ở đây, vì lý do gì cô ta không thể ở lại được chứ?  

 

Nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, chị Trương bất đắc dĩ lắc đầu, cô ta nói: “Ôn tiểu thư, chỉ là một chén canh ấm thôi, không hề nóng chút nào!”  

 

Vẻ mặt Ôn Nguyễn Nhi chợt cứng đờ, nhưng cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ: “Cô nói canh ấm thì là canh ấm sao? Tôi cảm thấy nó rất nóng! Tôi đau bụng, rất khó chịu, cô phải gọi điện thoại cho Lương Thần ngay lập tức!”  

 

“Chuyện này…” Chị Trương do dự: “Ôn tiểu thư, cô đứng lên trước đi, không được sự đồng ý của ông chủ, cô lại hành động như vậy khiến tôi rất khó xử.”  

 

Ôn Nguyễn Nhi vẫn cứ ngồi dưới đất khóc lóc ăn vạ.  

 

Dáng vẻ bây giờ của cô ta y hệt như một người đàn bà đanh đá đang phát điên.  

 

Chung Hi vừa ăn trái cây vừa suy nghĩ đến ngẩn người, Bạc Lương Thần thích cô ta ở điểm nào vậy? Lẽ nào anh ta thích cách hành xử và dáng vẻ yếu đuối của Ôn Nguyễn Nhi?  

 

Nếu vậy thì cũng dễ hiểu tại sao cuộc hôn nhân của cô và anh ta không thể đi đến cuối cùng.  

 

Ôn Nguyễn Nhi khóc nháo một hồi nhưng không thấy chị Trương gọi điện thoại cho Bạc Lương Thần, cô ta lập tức nổi nóng, tự lấy điện thoại của mình ra, gọi cho Bạc Lương Thần tố cáo.  

 

Kết quả, một bóng người màu đen bất ngờ xuất hiện ở cửa ra vào.  

 

Bạc Lương Thần lạnh lùng nhìn mấy người phụ nữ trong phòng ăn.  

 

“Lương Thần, cuối cùng anh cũng về rồi.” Ôn Nguyễn Nhi vội vàng lau nước mắt: “Hai người bọn họ hùa nhau bắt nạt em, người giúp việc ở nhà anh không hề tôn trọng em chút nào cả. Còn nữa, tại sao Chung Hi lại ở đây?”   

 

Sắc mặt Bạc Lương Thần dần lạnh lẽo, dời mắt nhìn về phía Chung Hi.  

 

Cùng lúc đó, Chung Hi cùng liếc nhìn anh, bởi vì chính cô cũng muốn biết chuyện này là sao.  

 

“Tuy rằng hôn lễ của chúng ta chưa tổ chức xong, nhưng tất cả mọi người đều biết về mối quan hệ của em và anh, vậy mà bây giờ anh lại để Chung Hi…”  

 

Cô ta cứ nói không ngừng, làm cho người đàn ông nhíu mày thật chặt. Cả ngày nay anh phải quay cuồng với công việc ở công ty, lúc này anh rất mệt mỏi.  

 

Bạc Lương Thần vừa vào cửa đã phải nghe Ôn Nguyễn Nhi ồn ào như vậy, quả thật…  

 

“Được rồi, tôi sẽ giải thích với cô sau.” Anh không trả lời câu hỏi của cô ta mà đi thẳng vào trong, Ôn Nguyễn Nhi nhanh chóng theo đuôi Bạc Lương Thần, kẻ trước người sau bước lên lầu.  

 

Tuồng kịch kết thúc tại đây.  

 

Chung Hi chậc lưỡi, lắc đầu, cô không nói nên lời.  

 

Chị Trương còn quan tâm hỏi: “Chung tiểu thư, tôi xới cơm cho cô nhé?’  

 

Chung Hi ngẩn ra: “Không cần đâu, tôi về đây.”  

 

Cô cũng không muốn ở lại trong biệt thự của Bạc Lương Thần, mối quan hệ của bọn họ không rõ ràng.  

 

Chung Hi vừa định lên lầu lấy quần áo rồi rời đi.  

eyJpdiI6ImtpSFhmVVFKNVVkaHNId3FsYnZYUnc9PSIsInZhbHVlIjoiSGRjOUJVcHRyeFJMRnFvVmNIQWp0QmoxczI2YUhsTDR4Sk51UlRrK0daSnNIZWdBZmZJbVVFMjZCR0FVaTVXeiIsIm1hYyI6ImY4Y2FiOGE0ZGZkZWNkZTEzZTYxMGM3Mjk0ZGU4N2JlZTkzODNhNGNkYmRjM2FmMDY5YWQ1ZDAzZjBlZTRlM2EifQ==
eyJpdiI6IjZvTk9PSFlNMVhDTGk5QVRzSngyWHc9PSIsInZhbHVlIjoiN25kT2JNY0xlNVwvWkZzWTRsWWJPTUd6OFE4OXRsNStpcWQwZFZuQ2t2ZHlGVlJLN2VPZU5xUGYxZ1ZFaEFXZVRUaGZJenJEWHNwT1NCOG91UmhRR2p6RGppY2p4dlN0SnR0TWlmUWU0VzVrNW1UWHE4b1c4NDJtTGN6VU81WUZhYlBXSGJUN2V2UExDSGJXKzBFdmxiR2V6THFKZyt2V2NOUDJuYVZBMHY4UEhya2VnU2NRTFhHYXV5QW5xOFJoelNadnVtZG4zSFg4VW9JczRCY0FTcHQrY2JySjlTSUQzTkNYNlREclFrUVVkZlZuRkErUWo3bG12QWlZblBGQlo0VHFjT2hWdmc0ZVpxcVQyRzBpdTBYYUwzZ1ptZkhiaktuclFycXViUUtaQTBqdWJYRitzcDA3N0pvTTNOekpoK0ZSY2dVRHJJZ3dFRkZYb01oYU0zeWpWdGlSdUR6dFJ1UVlsSDZ5ckU5Vkh6aXJhR0czV2lmRGw3am5ZbWZZYyIsIm1hYyI6ImZlZDAxZDQyMmE1N2QzOGVkZDZiOTU3NTBkNzAwYWRhMDdkYzFhYmM0Y2ViY2Y4MGZmYjU3NmExZTc2ZjQ3ODMifQ==

“Em còn chưa khỏe, ngày mai hãy đi.” Giọng nói của anh rất trầm, còn hơi khàn, vừa nghe đã biết là anh không nghỉ ngơi đàng hoàng. 

Ads
';
Advertisement