Từ khi Chu Quân mất, Chu Vãn không còn thật sự đi du lịch nữa. 

 

Lúc ấy cô còn nhỏ, giờ hồi tưởng lại đã lờ mờ, đến cả đã đi những đâu cũng chẳng còn nhớ rõ. 

 

Lục Tây Kiêu khựng lại một chút, nắm tay cô: "Sau này mỗi năm mình đều ra ngoài đi du lịch." 

 

"Được chứ." Cô cười. 

 

…… 

 

Họ chọn điểm đến là một thành phố nhỏ miền Nam, thành phố du lịch bên bờ biển. Trời xanh mây trắng, cảnh sắc đẹp lạ thường. Hôm nay nắng không gắt, gió thổi đến vừa đủ ấm áp. 

 

Đặt hành lý vào khách sạn xong, họ ra ngoài kiếm đồ ăn. 

 

Họ tìm đến khu phố ẩm thực được mọi người trên mạng khuyên đi; đi dọc một tuyến phố, ăn không ít, bụng đầy ấm. 

 

"Muốn ra bờ biển không?" Lục Tây Kiêu hỏi. 

 

"Ừ." 

 

Đúng lúc hoàng hôn, mặt trời đang rơi xuống. 

 

Ánh nắng cam ấm phản chiếu trên chân trời. Theo dải biển nhìn ra xa, một vầng mặt trời khổng lồ treo lơ lửng, bị mây mù che đi chỉ còn nửa, mơ hồ như cảnh trong truyện tranh. 

 

Bờ biển đông người, có các đôi tình nhân lẫn những gia đình ba người. 

 

Lục Tây Kiêu mặc áo trắng quần đen thoải mái, dáng vẻ phóng khoáng mà thẳng thớm. Nắng chiều chiếu lên nửa gương mặt anh, vừa cao ráo vừa sắc sảo, như quay về thời thiếu niên trước kia. 

 

Chu Vãn nhìn mà tim bất giác đập nhanh hơn, cô giơ điện thoại lên chụp anh một tấm. 

 

Nghe tiếng, anh nghiêng đầu, nhướng mày: "Sao?" 

 

Chu Vãn đưa ảnh cho anh xem. 

 

Lục Tây Kiêu mỉm cười, mở camera trước bằng điện thoại, chụp với Chu Vãn một tấm ảnh chung. 

 

Phông sau bức ảnh là bãi cát và biển. 

 

Ánh sáng đã tối hơn đôi chút, nhuộm sắc tím mờ của khoảnh khắc giao giữa sớm và đêm. 

 

Bất giác Chu Vãn nhớ tới bãi biển xanh ở California. 

 

"Lục Tây Kiêu." Cô nhìn anh khẽ nói: "Vậy là mình cũng tính là đã cùng nhau ngắm biển rồi phải không." 

 

"Ừ." 

 

Anh hiểu cô đang nghĩ gì, giọng dịu dàng: "Về sau còn mấy chục năm nữa, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hết mọi phong cảnh. Mấy năm xa nhau chẳng là gì, rồi sẽ bù đắp cả." 

 

Chu Vãn khẽ chớp mắt. 

 

Vì câu nói ấy của anh, khoảng trống trong tim cô như được lấp đầy, cảm xúc chùng xuống khi nãy liền tan đi như khói. 

 

Trời dần tối. 

 

Khi hai người chuẩn bị rời bờ biển, họ thấy trên một cây cầu không xa tụ tập khá đông người. 

 

"Ra xem không?" Lục Tây Kiêu hỏi. 

 

"Ừ." 

 

Lại gần mới thấy một tảng đá ở đầu cầu khắc ba chữ "cầu tình nhân". 

 

Nhiều cặp đôi tụ tập ở đó, trên lưới sắt của cầu treo chi chít ổ khóa và những tấm thẻ gỗ hình trái tim. 

 

Nhiều nơi đều có kiểu điểm check-in như vậy. 

 

Ngày thường cứ thấy đó là thuế IQ, là chuyện nhảm. Nhưng khi có người mình thích, cùng nhau đến những chỗ như thế, lại không kìm được mà làm những điều từng cho là ngốc nghếch. 

 

Chu Vãn và Lục Tây Kiêu cũng mua một ổ khóa, rồi mua thêm hai tấm thẻ gỗ. 

 

Chu Vãn cầm bút, nghĩ một lúc, viết lên thẻ: 2013.8.15, Lục Tây Kiêu, giấc mơ thành sự thật. 

 

Vào ngày 15 tháng 8 năm 2013, giữa mùa hè rực rỡ ấy, cô lần đầu gặp Lục Tây Kiêu. Tưởng rằng đó sẽ là giấc mơ chỉ riêng mình biết, không ngờ một ngày, giấc mơ lại thành sự thật. 

 

Lục Tây Kiêu xâu hai tấm thẻ vào vòng khóa, luồn qua rồi bấm chặt. 

 

Chu Vãn ngồi xổm, bật đèn pin trên điện thoại, muốn xem Lục Tây Kiêu đã viết gì. 

 

Nét chữ của anh trôi chảy, hơi bay bổng, nhưng từng nét lại đậm, ngòi bút sắc rõ. 

 

- Chu Vãn, từ nay mỗi năm, mỗi ngày, hãy cùng anh trải qua nhé. 

 

Mắt Chu Vãn nóng lên. 

eyJpdiI6InB0Zm1LeWpUcUxMb0FBWGJ1V1pLTkE9PSIsInZhbHVlIjoiMjNtblVPemt1MEoybGM5SjRcL2dOb29Qc1pINHhuemRObjNqMUJGeXIyeUh2RkpHSGdPcmczc2Y1RHFVUkdkMTMiLCJtYWMiOiI1NjRkOWU3MDVhNjU0OWY4ZWRjZGZjMzQ1NWM5N2M2ZDNjZDg3M2Q3MGIxYWQyNDM5ZjMzOGM2NzRjODFkMmI1In0=
eyJpdiI6IjBWYUI1ek9BYlhlNWlyMVFCVGJYVUE9PSIsInZhbHVlIjoiT2dQckk0TWlCK3pXTXpwVGhiUkw4enllaTRXa2dIU0txQVUzancxeTRYVXQxbFVlTkJEcGJXZmVPUStvazd2UlI1eUVVN1ZDUFljclMrWFRlUzNjRjhiQnc5WnpxbjVZU0EwZE5TVFJKM2wraFlCUWJtb1wvWEJDbVhVclN6R0F3NFRMRmJTbUt1ZE05eEVmV0oxV3d6RzFLVytBMkNBU29PZmxQUkFOOFVTSFkzXC9BTkI5YnVRMThaRjNmd3JyTVhNV1YxNVdGT25hb21PdWQzYVZwMG03V2VJRW5jdnFCaTNlMUZZRVp2bFVMXC9PTU95UzV6ZWpoT3BOVFpJVzcwWCIsIm1hYyI6ImFiZTlkNjcxMDljNTNhN2M5YmE5ZTA3MDQyNzc0Y2Q5ZjIyMmFhM2Q5NmVjNTVmZTMzNzk3MDAyOWE5MWFkNzYifQ==

Cô ngẩng lên, thấy Lục Tây Kiêu ném chiếc chìa khóa xuống biển.

Ads
';
Advertisement
x