Nhiệt độ trong xe càng lúc càng dâng.
Cuối cùng, anh chỉnh lại áo quần cho Chu Vãn, kéo một tờ khăn giấy chậm rãi lau sạch đầu ngón tay, giọng hơi khàn, lầm bầm: "Lần sau phải chuẩn bị sẵn bao trong xe."
"……"
Chưa làm tới bước cuối, nhưng lại như đã làm hết mọi thứ.
Mặt Chu Vãn nóng bừng, lại bị câu kia chọc cho vừa thẹn vừa bực, cô liền giật cửa xe, chân còn mềm nhũn, khó nhọc mới đứng vững. Rầm! Cô sập mạnh cửa rồi đi thẳng về phía thang máy.
Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Lục Tây Kiêu không nhịn được bật cười, theo xuống xe, gọi phía sau: "Vãn Vãn."
Cô vẫn không dừng bước.
Lục Tây Kiêu đuổi kịp, ôm lấy cổ đưa cô vào lòng: "Giận rồi à?"
Chu Vãn không nhìn anh: "Anh đừng nói với em."
"Thật sự giận rồi ha." Lục Tây Kiêu rướn qua hôn lên má cô: "Anh chỉ lỡ không kiềm được, anh sai."
Dù là xin lỗi, nhưng nghe chẳng có chút thành ý.
Chu Vãn rốt cuộc cũng không nỡ thật sự giận anh, chỉ còn vướng vít trong lòng, chẳng muốn nghĩ lại chuyện vừa rồi. Mặt cô đỏ đi đỏ lại, chân đã chậm lại nhưng vẫn không muốn nói với anh.
"Thật sự không thèm để ý anh?"
Lục Tây Kiêu ôm eo cô, nghiêm túc nói: "Anh thấy trước kia em lừa anh."
Nghe câu đó, Chu Vãn mới ngẩng lên liếc anh: "Cái gì?"
"Em bảo từ lớp 10 đã thích anh." Lục Tây Kiêu dày mặt, đếm ngày tháng trên tay: "Thích anh tám, chín năm rồi, vậy mà vẫn làm như không thèm đoái hoài."
Anh lại bắt đầu trò kẻ trộm la làng, gán bừa cho cô mũ nọ mũ kia.
Chu Vãn chu môi: "Ai bảo anh như thế."
"Thì thấy em vất vả lái xe đưa anh về, muốn thưởng cho em thôi mà." Anh kéo giọng chậm rãi, lười nhác mà lộ rõ cái thói nghịch ngợm: "Không thoải mái à?"
"Không thoải mái."
"Thế mà em còn…"
Chu Vãn dừng lại, chặn kịp câu tiếp theo của anh: "Lục Tây Kiêu!"
Anh cười đến run cả lồng ngực, đôi mắt dài khẽ cong: "Ừ."
"Anh mà còn thế nữa, tối nay em sẽ-"
"Sẽ thế nào?"
"Em sẽ ngủ sofa."
"……"
Thấy nhiều cô giận thì đuổi bạn trai ra sofa, chứ chưa thấy ai tự đòi ngủ sofa.
Trêu Chu Vãn quả là việc thú vị. Hồi còn đi học, Lục Tây Kiêu đã thích chọc cô; đến giờ vẫn y như vậy.
"Được." Lục Tây Kiêu gật đầu: "Vậy mình thử luôn trên sofa xem."
"……"
Chu Vãn đã nhịn anh nửa ngày, nhịn tới nhịn lui, giờ thì thực sự hết nhịn nổi.
Sao lại có người đáng đòn đến thế chứ?
Suốt ngày, trong đầu anh ngoài mấy thứ đen tối bậy bạ ra thì chẳng còn gì.
"Lục Tây Kiêu." Cô đỏ mặt, nghiêm túc.
"Ừm?"
"Từ bây giờ, đến tối mai, chúng ta đừng nói chuyện nữa."
"……"
*
Những ngày sau đó, công việc của Chu Vãn và Lục Tây Kiêu đều bận rộn.
Chu Vãn lúc này đã trở thành người dẫn phỏng vấn tiêu biểu nhất ở tòa soạn báo, thường lên hình; thỉnh thoảng các hoạt động của đài truyền hình cũng cử cô qua tham gia.
Cô cũng lần lượt nhận được nhiều lời mời từ tòa soạn báo khác hoặc đài truyền hình, nhưng Chu Vãn đều từ chối.
Vốn không quá tham vọng, cô rất thích nội dung công việc và môi trường hiện tại, lại hòa hợp với đồng nghiệp, nên lười đổi sang môi trường mới.
Biên tập viên trưởng đặc biệt coi trọng cô, còn tăng lương cho cô mấy lần.
Đến đầu tháng Mười, dịp Quốc khánh, cuối cùng họ có bảy ngày nghỉ.
Chu Vãn và Lục Tây Kiêu mua vé máy bay từ trước, quyết định đi du lịch.
Đây là chuyến đi dài đầu tiên của họ. Chu Vãn vừa háo hức vừa phấn khích, thu dọn hành lý từ sớm, sáng hôm sau vừa mở mắt đã theo Lục Tây Kiêu ra sân bay.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất