[Chu Vãn: Sắp kết hôn rồi.]
[Chu Vãn: Đừng nghĩ nữa nhé.]
Chu Vãn ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn anh gõ.
Cô còn tưởng chắc anh đang dùng điện thoại mình tra tài liệu gì đó, mãi đến khi Lục Tây Kiêu trả máy cho cô.
Cô cúi đầu nhìn, suýt tối sầm mắt.
Cái này… rốt cuộc là cái gì thế.
Chu Vãn còn chưa kịp lý luận với anh, Lục Tây Kiêu đã "vừa ăn cướp vừa la làng", hừ lạnh một tiếng: "Chu Vãn, bạn trai em cũng đông ha."
"… Chỉ là một học đệ hồi em đi học thôi."
Anh gật gù, giọng mỉa mai: "Ồ, học đệ."
"…"
Giờ Chu Vãn chẳng còn tâm trí để ý anh, muốn lập tức thu hồi tin nhắn, nhưng khung đối thoại đã hiển thị "đối phương đang nhập…", tức là đã thấy rồi, không kịp thu hồi nữa.
Cô vội vàng nhắn lại:
[Chu Vãn: Xin lỗi nhé, vừa rồi bạn trai tôi dùng máy tôi trả lời.]
[Chu Vãn: Cảm ơn em vì đã thích và quan tâm, nhưng ngay từ đầu tôi đã nói với em đừng phí thời gian vì tôi, tôi sẽ không yêu em. Những lựa chọn công việc về sau cũng rất quan trọng, tôi mong em suy nghĩ nghiêm túc, đừng tùy tiện quyết định vì tôi.]
Nhắn xong, Chu Vãn đặt điện thoại sang một bên, ngẩng lên nhìn Lục Tây Kiêu lần nữa.
"…"
Mặt anh càng sầm.
Chu Vãn tưởng anh chưa thấy mình nhắn gì, bèn giơ điện thoại cho anh xem.
Lục Tây Kiêu liếc một cái, cười lạnh: "Em chịu khó gõ cho cậu ta hẳn một tràng dài ghê."
"…"
Bao nhiêu năm rồi, hễ Lục Tây Kiêu ghen là lại gán cho cô đủ thứ tội vạ, cái tính ấy chẳng đổi chút nào.
Chu Vãn nhìn anh một lúc, thấy anh thế này có chút đáng yêu, cô muốn cười mà không dám, chỉ đành mím môi cố nín.
Cô nghĩ ngợi, thử đặt mình vào vị trí anh để dỗ anh.
"Em với cậu ấy không có gì đâu, chỉ là trước đây cậu ấy từng tỏ tình với em một lần." Chu Vãn nói, còn không quên khen anh: "Anh cũng từng gặp chuyện vậy mà, anh tốt như thế, người thích anh chắc còn nhiều hơn em nhiều."
"Đừng ví anh như em." Lục Tây Kiêu véo má cô: "Anh đâu có buôn chuyện với ai quá vài câu."
"…"
Chu Vãn để mặc anh véo, không nhịn được lầm bầm: "Thế mà trước đây anh nhiều bạn gái như vậy, em còn chưa từng có bạn trai nào khác nữa."
Cô khơi lại chuyện cũ, Lục Tây Kiêu vẫn không thấy mình có gì sai, ngón tay càng siết, đe dọa: "Em nói lại lần nữa xem."
Chu Vãn không lên tiếng nữa.
Lục Tây Kiêu khẽ hừ, rạp người cắn lên môi cô một cái: "Giả vờ ngoan hả."
"…"
Đầu ngón tay Lục Tây Kiêu chạm khẽ môi cô: "Mấy năm nay có nhiều người theo đuổi em không?"
"Không, không nhiều." Chu Vãn đáp ngay.
Mấy năm nay Chu Vãn càng ngày càng xinh, khí chất lạnh lùng mà vẫn mang nét mềm mại của miền Nam, không nghi ngờ gì rất thu hút. Lục Tây Kiêu biết chắc sẽ có nhiều người đàn ông thích cô, chuyện đó rất bình thường, nhưng anh cứ thấy khó chịu.
Ham muốn chiếm hữu của anh với Chu Vãn đúng là có phần cực đoan, đến cả chuyện người khác nhìn cô thêm một cái anh cũng không muốn.
"Thật muốn giấu em đi." Lục Tây Kiêu hôn lên khóe môi cô, hạ giọng: "Để chỉ mình anh được thấy em."
Chu Vãn bật cười.
Lục Tây Kiêu véo mũi cô, khẽ mắng: "Đồ vô tâm."
Anh cũng lên giường, ôm Chu Vãn vào lòng, nhưng chẳng làm gì thêm. Dù sao cũng là anh xót cô, sợ thật sự làm cô ốm.
Đồng nghiệp của Chu Vãn cũng lần lượt bình luận, Quý Khiết là náo nhiệt nhất, gõ chữ 'a' dài liền một mạch cả năm dòng.
Chu Vãn trả lời từng người, Lục Tây Kiêu thì ngồi cạnh nhìn cô nhắn.
Đang định thoát thì đầu ngón tay lỡ chạm vào ảnh đại diện, bấm vào.
Chu Vãn đặt dòng thời gian ở chế độ chỉ hiển thị trong vòng một năm. Trong phạm vi hiển thị một năm, hôm nay là bài đầu tiên cô đăng; nhưng lúc này, Lục Tây Kiêu lại nhìn thấy bài trước đó.
Đăng vào mùa đông bốn năm trước, một bức ảnh tuyết rơi.
Dòng chữ kèm theo là: [Lục Tây Kiêu, chúc mừng năm mới, lại có tuyết rồi.]
Chỉ mình xem.
Lục Tây Kiêu khựng lại, ánh mắt dừng đọng, anh hơi chau mày: "Cái này là gì?"
Chu Vãn khẽ "à" một tiếng: "Cái này hả." Cô ngập ngừng, nhẹ giọng: "Đó là mùa đông năm đầu tiên em đến thành phố B, cũng là lần đầu tiên kể từ lần trước chúng ta cùng ngắm tuyết, em lại thấy tuyết rơi dày như thế."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất