Mấy năm nay Lục Tây Kiêu chưa từng đăng gì lên dòng thời gian. Anh không có ham muốn trút bầu tâm sự hay chia sẻ, cũng lười ghi lại cuộc sống; kể cả những năm cô đơn nơi đất khách, anh cũng chẳng đăng lấy một lần.
Nếu có lần anh đăng lên dòng thời gian thì đó là bảy năm trước - bài đầu tiên cũng là bài duy nhất.
Hồi đó anh và Chu Vãn mới quen chưa lâu.
Có lần vô tình bắt gặp cô khóc, Lục Tây Kiêu cũng không hiểu mình nghĩ gì, liền nói sẽ đưa cô đi chơi.
Đó là lần đầu tiên anh đưa Chu Vãn đến chỗ Hoàng Bình, cũng là lần đầu tiên anh đưa một nữ sinh đến đó.
Lúc về đã rất muộn, đường xá vắng tanh. Chu Vãn thấy bắt taxi đắt quá, bảo có thể chạy xe điện thuê dùng chung về. Lục Tây Kiêu chưa từng đi mấy thứ này, vì lý do nào đó cũng không muốn thử, bảo sẽ ngồi lên yên sau.
Thế là anh cứ thế ngồi sau Chu Vãn, lúc dừng ở đèn đỏ thì tiện tay chụp một tấm ảnh bóng lưng cô đăng lên dòng thời gian, không kèm chữ.
Trong ảnh, Chu Vãn đội mũ bảo hiểm màu vàng, trên đỉnh còn có một cái "ăng-ten" buồn cười.
Xung quanh là con phố vắng hoe, đèn đỏ đang đếm ngược.
Như một khuôn hình trong phim.
Về sau hai người chia tay. Lục Tây Kiêu vốn định xóa bài đăng ấy đi, nhưng cuối cùng lại không nỡ, bèn đặt dòng thời gian về chế độ không cho ai xem.
Mãi đến hôm nay mới mở lại.
Trong đó chỉ có hai bài, đều liên quan đến Chu Vãn.
…
Bình thường Lục Tây Kiêu bận rộn công việc, về đến nhà là ngồi ngay ở phòng khách xử lý tài liệu trong email. Đợi xong xuôi, anh cầm điện thoại lên, bài đăng kia đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
Đám bạn cấp ba trước đây thi nhau thả tim bình luận, toàn trêu đùa bông lơn.
Còn vài đối tác làm ăn và nhân viên thì đồng loạt gửi lời chúc mừng, dù bất chợt thấy sếp nhà mình chính thức công khai tình cảm cũng thấy hơi hoang mang lạ lùng.
Lục Tây Kiêu tùy ý lướt mắt qua, kéo làm mới.
Trên cùng hiện lên bài Chu Vãn vừa đăng cách đây ba phút.
Cùng tấm hình và dòng chữ y như anh.
Lục Tây Kiêu sững lại một nhịp, rồi khẽ cong môi bật cười.
…
Khác với Lục Tây Kiêu chỉ liếc qua những bình luận mình nhận được mà không trả lời, Chu Vãn thì trả lời rất nghiêm túc từng cái một, ai chúc mừng cô đều nhận lại một câu "Cảm ơn".
Nhóm ký túc xá cũ thì nổ tung.
Ba cô ấy đều chứng kiến bốn năm đại học Chu Vãn từ chối hết người theo đuổi này đến người khác, ngay cả Khương Ngạn - người giờ đây danh tiếng rực rỡ - cô cũng chẳng biết đã từ chối bao nhiêu lần.
Nay đột nhiên công khai, mà trong ảnh còn là một người đàn ông đẹp trai chưa từng gặp, bảo sao không sốc.
Chu Vãn ôm điện thoại, trong mắt không giấu nổi ý cười, giải thích với họ là bạn trai hồi cấp ba.
Lục Tây Kiêu tắm xong đi ra đã thấy cô cười mắt cong cong.
Anh đi đến mép giường, vươn tay rút lấy điện thoại của cô.
Điện thoại của Chu Vãn gần như chỉ dùng như công cụ liên lạc, chẳng có bí mật gì, nên cô cũng không vội giành lại, chớp mắt thong thả hỏi: "Sao thế?"
Lục Tây Kiêu đường đường chính chính lướt qua danh sách WeChat của cô, đang định trả lại thì bỗng bật ra một tin nhắn.
[Hồ Thụ Tấn: Đàn chị, chị thật sự có bạn trai rồi à?]
Nhìn là biết người nhắn là con trai.
Lục Tây Kiêu nhướng mày, thong thả gõ chữ.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất