"Đừng cố phản bác làm gì, ta đã kiểm tra thi thể của Thuận tần từ trước rồi, phát hiện nàng ta thuận tay trái, người bình thường hẳn sẽ dùng tay phải để lấy khuyên tai, nhưng nàng ta lại dùng tay trái. Hơn nữa, nếu lúc cúi đầu ngửi hoa bất cẩn đụng phải, vậy thì phần dưới của khuyên tai hẳn phải có độc, thế nhưng chiếc khuyên tai này lại có độc ngay phần đỉnh chóp. Loại trừ khả năng Thuận tần tự tháo ra ném đi, vậy cũng chỉ có một khả năng, là nàng ta tự tháo xuống đưa cho ngươi. Về phần tại sao ngươi lại không bị độc chết, cũng bởi vì ngươi chính là kẻ hạ độc!" 

Ngụy Nhiếp Linh nói năng khí thế, hết đoạn này đến đoạn khác khiến Tiểu Nga ngẩn người, ngay cả những người có mặt cũng ngơ ngác nhìn cô, nhất thời chưa hiểu rốt cuộc Vương phi dựa vào cái gì để khẳng định. 

Tiểu Nga chần chừ hồi lâu, nàng ta há miệng muốn nói nhưng lại phát hiện mình viện cớ gì cũng đã bị Vương phi chặn lại, bây giờ cho dù nàng ta nói mình có gặp Thuận tần hay không thì cũng đã vô dụng. 

Ngụy Nhiếp Linh lại không vội đợi nàng ta nhận tội, cô chỉ cười nói: "Bổn vương phi cũng không quá quan tâm đến những chi tiết này, phỏng chừng cũng chỉ có mấy loại kia thôi. Điều khiến bổn vương phi tò mò hơn là một cung nữ vẩy nước như ngươi thì có thể có ân oán gì với Thuận tần, khiến ngươi dù có phải mạo hiểm nguy cơ bị phát hiện thì cũng phải hạ độc nàng ta" 

Tiểu Nga đối diện với đôi mắt của Ngụy Nhiếp Linh, khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt bình tĩnh, kiên định của nữ tử này, nàng ta cũng chẳng muốn lãng phí thời gian tranh cãi, thế nên bèn cong môi cười nói: "Suy luận của Vương phi đúng là kín kẽ. Quả thật ta đã hạ độc trên những bông hoa, chiếc khuyên tai kia cũng là nàng ta tự tay giao cho ta, cũng không phải là giao cho ta mà là lệnh ta giao cho chủ tử của mình, nhưng ta vốn dĩ không có ý định giao, không ngờ một vật nhỏ như thế lại hại ta" 

Ngụy Nhiếp Linh cong môi nói: "Vậy nên hẳn là ngươi cũng không phải cung nữ bình thường" 

"Đúng vậy, nhưng ngươi cũng sẽ không có cơ hội biết được thân phận của ta đâu" Tiểu Nga nói xong, còn chưa kịp nhìn rõ nàng ta dùng loại thủ pháp gì, bên cạnh nàng ta lập tức bốc lên từng luồng khói dày đặc. 

"Thôi xong, phạm nhân vượt ngục rồi, mau đuổi theo!" Thấy vậy, Đường Gia vô cùng quen miệng nói. 

Nhưng ông ta vừa mới dứt lời, Tiểu Nga vốn đang lạnh lùng nói ra những lời quyết tuyệt lại yếu ớt vô lực ngã xuống đất, biểu cảm trên mặt nàng ta lúc này có thể nói là hoảng sợ tột độ. 

"Tại sao lại như vậy?" 

Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy lại cong môi cười nói: "Có phải ngươi bất ngờ là tại sao mình lại không có khinh công đúng không? Ngay lần đầu tiên thẩm án ta đã phát hiện người biết khinh công, nhưng để không bị người khác phát hiện nên ngươi đã cố tình dùng đan dược áp chế công lực. Thế nên ta đã phái người bỏ thêm ít đồ vào đồ ăn của ngươi, đó là lý do tại sao bây giờ công lực của ngươi hoàn toàn biến mất" 

Nói xong, cô còn chớp chớp mắt với Tiểu Nga, dáng vẻ vô cùng tinh nghịch. 

Tiểu Nga sầm mặt, vặn cổ: "Muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi!" 

Ngụy Nhiếp Linh lại chống cằm đầy hứng thú: "Vậy bổn vương phi hỏi ngươi, sở dĩ ngươi giết Thuận tuần là bởi vì ngươi thích chủ tử của bọn ngươi à?" 

Tiểu Nga nghiêng mặt sang một bên, trong mắt ngầm ẩn chứa vẻ quái dị, nàng ta mấp máy môi nhưng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận. 

Ngụy Nhiếp Linh khẽ vỗ tay, nhìn về phía hai vị đại nhân: "Quả nhiên bổn vương phi liệu sự như thần mà, thế nào?" 

Lại bộ Thượng thư đẩy Đại Lý Tự Khanh ở bên cạnh, vẻ mặt oán trách. Đại Lý Tự Khanh cũng mang vẻ mặt có nỗi khổ không nói được, suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào Tiểu Nga dưới đất: "Vương phi minh giám, việc cấp bách là phải thẩm vấn nữ tử này, tra rõ nàng ta còn bao nhiêu cọc ngầm trong cung, chuyện liên quan đến an nguy của Hoàng thượng không thể sơ suất được" 

Ngụy Nhiếp Linh gật đầu: "Đại nhân đúng là rường cột nước nhà, trong tình huống như vậy cũng không quên quan tâm đến phụ hoàng. Đợi tới hôm nào bổn vương phi tiến cung, nhất định ta sẽ chuyển tấm lòng này của ngươi cho phụ hoàng" 

"Tạ vương phi. 

"Không cần đa tạ, hai vị đại nhân tự mình tháo ô sa trên đầu xuống hay là để bổn vương phi tìm người giúp các ngươi đây?" 

Sắc mặt hai người trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, kết hợp với phần trán trước đó còn chưa kịp chỉnh trang lại, thoạt nhìn vô cùng kinh dị. 

Ngụy Nhiếp Linh chống tay dưới cằm nhìn sang Chiến Tùng Lâm ở bên cạnh vẫn không nói gì, nũng nịu nói: "Vương gia, hai vị đại nhân có ý gì đây, là luyến tiếc chức quan của mình à? Hay là bỏ qua lần này đi nhé?" 

Chiến Tùng Lâm cũng không ngẩng đầu lên: "Tiếc ô sa thì lấy đầu đổi đi" 

Một câu nói dọa cho hai người nhanh chóng cởi bỏ mũ ô sa trên đầu. 

Ngụy Nhiếp Linh khó hiểu nói: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ cược một chiếc mũ thôi sao? Ta còn tưởng rằng ngoài thứ này ra còn có một thủ tục khác chứ. 

Đại Lý Tự Khanh và Lại bộ Thượng thư lập tức xin bút mực giấy nghiên, sau đó cứ thế quỳ dưới đất bắt đầu viết tấu chương, đại ý chính là năng lực không đủ, nhận chức quan này thì ngại nên muốn cởi giáp về quê, hy vọng Hoàng thượng ân chuẩn tấu chương xin từ chức. 

Sau khi nhận lấy hai phần tấu chương này, Ngụy Nhiếp Linh nhanh chóng nhìn sang Đường Ngọc: "Vụ án này có ghi chép lại hết không?" 

Bây giờ Đường Ngọc giữ vai trò sư gia của Ngụy Nhiếp Linh, ông ta gật đầu lia lịa. 

Ngụy Nhiếp Linh liền đứng dậy đi về phía Chiến Tùng Lâm: "Vương gia, vụ án đã giải quyết xong rồi, chúng ta về thôi." 

Đường Ngọc nghe vậy lập tức ngăn cản: "Vương phi, vẫn còn hai người chưa thẩm vấn" 

Ngụy Nhiếp Linh khoát tay: "Không cần, hai người đó vô tội, áp giải tất cả bọn họ về đợi ý chỉ của Thánh thượng đi" 

"Nhưng vẫn chưa tìm được hung thủ giết Thuận tần nương nương. 

Ngụy Nhiếp Linh không nhịn được liếc nhìn Đường Ngọc: "Trong đám người này không có hung thủ giết người, ông bảo ta thẩm vấn thế nào? Thôi được rồi được rồi, hôm nay tạm thời như vậy đi, những chuyện khác đợi tìm được chứng cứ đã rồi nói tiếp" 

Ngụy Nhiếp Linh nói xong liền nhìn về phía Chiến Tùng Lâm: "Vương gia?" 

Tâm trạng của Chiến Tùng Lâm tốt lạ thường, Ngụy Nhiếp Linh liên tục thúc giục cũng không thức giận, còn theo cô rời khỏi phủ Tông Nhân. 

Trở lại xe ngựa, Ngụy Nhiếp Linh sờ lên bụng mình, cảm thấy bụng đói cồn cào, cả người liền ngã ra một bên, yếu ớt nói với Tần Lập ở ngoài xe ngựa: "Tần Lập, nhanh lên chút đi, nếu không để nữ chủ nhân của ngươi chết đói trên chiếc xe này thì e là danh tiếng khắc vợ của gia chủ các ngươi sẽ càng vang dội đấy" 

Chiến Tùng Lâm nghe vậy liền liếc nhìn cô: "Huyên thuyên" 

Nói xong hắn liền ngồi thẳng dậy rót cho mình một chén trà, nhưng còn chưa kịp đưa tay ra thì chén trà kia đã không cánh mà bay. 

Ngụy Nhiếp Linh uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chén trà về chỗ cũ, không quên giơ tay gõ lên bàn: "Khát chết được, thêm chén nữa đi" Chiến Tùng Lâm cười mỉa: "Trâu gặm mẫu đơn" 

Nhưng hắn lại rót tiếp một chén trà khác. 

Sau khi uống xong, lúc này Ngụy Nhiếp Linh mới ung dung nói: "Sao lại là trâu gặm mẫu đơn? Đương nhiên loại thú vui tao nhã như thưởng trà này chỉ dành cho những người không thiếu ăn thiếu uống thôi. Chứ giả dụ như Vương gia nhé, lúc ngài đi ra ngoài không mang giấy vệ sinh hay không mang theo bộ, chẳng lẽ ngài định cứ nín nhịn mãi để chơi thú tao nhã chắc?" 

Nghe cái ví dụ này, sắc mặt Chiến Tùng Lâm tối sầm lại: "Thô tục!" 

"Vâng vâng vâng, ngài là người có phẩm hạnh thanh cao, ta là phường hèn hạ vô sỉ, ngài là ánh trăng sáng trên trời, ta là mây đen che lấp hào quang của ngài được chưa?" Ngụy Nhiếp Linh tự hạ thấp mình lúc ở cùng hắn, vừa rồi liên tục thẩm án phải nói nhiều như vậy, thật sự khát muốn bốc khói, bây giờ thì đã thoải mái hơn rất nhiều rồi. 

Người thoải mái tâm trạng cũng tốt hơn, thế nên cũng không có ý định so đo. Ngụy Nhiếp Linh cảm thấy mình thật sự đại nhân đại lượng. Ngụy Nhiếp Linh chống người vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy phố chợ quen thuộc thì lập tức sáng mắt lên: "Dừng xe!" 

Tần Lập còn chưa dừng xe hẳn, một bóng người đã nhanh chóng lao về phía trước. 

"Chủ tử, ngài xem Vương phi.. 

Chiến Tùng Lâm vốn đang ngồi trong xe cẩn thận ngẫm lại những lời Ngụy Nhiếp Linh vừa nói, cái gì mà trăng sáng mây đen, nói mơ hồ thế hả. Lúc hắn định thần lại thì phát hiện bên cạnh đã không còn ai nữa rồi. 

Vén rèm lên nhìn, từ xa đã thấy một bóng dáng đỏ tươi đang tự do đi lại giữa tiếng người huyên náo, vẻ mặt vô cùng vui sướng. 

"Thôi được rồi, đợi nàng ấy một lát." Chiến Tùng Lâm trầm giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô. 

Không lâu sau liền thấy người kia chỉ chỉ bên này với một tiểu thương, Chiến Tùng Lâm vô thức kéo rèm xe xuống, trái tim chợt hốt hoảng trong thoáng chốc. 

Có phải vừa rồi hắn bị cô nhìn thấy không? 

Mắt của nữ nhân đó luôn rất tốt. 

Đang lúc tâm loạn, bên ngoài rèn xe liền giọng nói của nữ tử âm hồn bất tán kia: "Vương gia. 

Rõ ràng chỉ hai chữ nhưng lại nói dài giọng ra. 

Chiến Tùng Lâm vén rèm cửa, liếc Ngụy Nhiếp Linh đang đứng bên ngoài: "Tư Đồ Dung Chỉ, ngươi có biết thân phận bây giờ của mình không? Mặc một thân cung trang chạy đến con chợ dơ dáy bẩn thỉu như vậy, đúng là khiến bổn vương mất mặt!" 

Đúng, vừa rồi hắn nhìn cô là có ý này, dù sao bây giờ cô cũng đang gắn với danh tiếng của hắn. 

Ngụy Nhiếp Linh chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Vương gia, sao ta lại cảm thấy ngài trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?" 

"Ngươi!" 

"Đợi đã, đợi lát nữa rồi hẵng giảng đạo lý với ta sau. Cho ta ít bạc trước đi, ta mua rất nhiều thứ nhưng lại không mang theo tiền" Ngụy Nhiếp Linh ngẩng đầu mở to đôi mắt 

eyJpdiI6IjBnb1lsb2c3VlFEdjJUWkg0ZWkrakE9PSIsInZhbHVlIjoiN1VjdDJidHZPV3FJQ3FkaHNWWmtBaUhhNEVsYzdrVmUzQWRGaENKaWxMYjVUTGdablZ0ZnRFQmdTdmdDQm56U1RDSnpvMTNrUExHWnU4YzB4cmZpekl4ajE0aXF6cnBNZTRJaTdnWnUxbzdqMU16ODU0UFNuTzZuMTRxMEgrQjNNTWVHRnBjUWhyTVU3Rk93RHlcL3QwXC9jcFhCUTZKVGl2ekwwM0ZkXC9cL0NFNzlOWHRZTWpibVc3bDlLV0RTV1VyZXNiejJPckNwXC9oOWI2QW1kUGFGWkxmRkZXbTFsZFNVQ212MDZqVkpBUDRRPSIsIm1hYyI6IjNmNjg5ZGYyOGQxNGQ2MGVlYTM3ZDM2NTg4OGNkYzc5MmE3MDU5Njg4OTcwNzVlMmY1OGRmZDgyODQ3NWNmN2QifQ==
eyJpdiI6IkVvSTF6cm1TTkY5cWVFSGhmbk5SSWc9PSIsInZhbHVlIjoid2RJWVFEMXhzeWc5WU05YStxVENmQ3ZiZmxmNjlONnB3bDZqbVwvOU9aS0orNGJkM2lTWjJad2tpa1d2RHg2bTVXU3g5cjJpb3p0MDFFbUN2RTNsdEZjZ0puRWxHWWhxZVJSdnBnY3E2S2FKcjVETnVETTgwZFVXSld5anFoYUxxbFVrTHJkYmZiWmtaVHFwbmNTSUVyWGJHakVFd0FycjVTcEY4MnBMWXJXRjdtQWRyNHZFTGhXN2JLUGdEcjVMODJXS3BwTEl0Um9YUHFHaFFaT0IwN3ZNTkJIb2NVTGdxZGdPQTdLdVZPNFV1dnlpSm9PdjIzWTdvTnBmaTFKQjN2T28xTGJIVWZmQkZ3ZGFvbHIxQVRGeGpPSDJRalwvdVp3eFwvK2xrZ3JIWHorZ1wvbnhKNmdoV25vNWRBZ1hmZm1XZGdJbSthSDJaR0ZFOFpueGVYdGZmcGltZ2FzVkV5SWU5eWhFNUFLeVRcL2wyUWk2R0ZwaE1ON2lwamg5NE53bmQzQmQ5MUQ1Q2Fyd04rNldXTmJOeTUrWWNBeExhY00rUGJVbHlcL3dKQjZUMGZcL3hNQjlhbExwV0MwVmR2YXlibXJrRm04OEx6TGIrYWFMOENuUVFjem9IR0FJTDUyNVIya1VOdzFvbkZjeWcyS3BWbUZ3bG96c01UNjVidHd1dVwvOGJVSDVcL3J2dXU1b096RDQxcGM5dmJwOVBZQnZjNFdFc1hoZlpBUmlJOWFGSGtLOTk1Z09TU0JXVGRySmdMQWFmbUo1TWdyOEo3VzVXa2E4OXVKRkZubFwvMlNKZ1ZnVnhYMlk0eFE4OUVwbDFzbDBCa3VaVWJsakloYmhDZ2luSndJOUE3d3A2N0JDVnlWU09UZzdIV1RRQk1Eb3AwMnZBVWxaWDZ3MlpabURKeVIrTklQNGFjYWVBZHRsbVRCWkM1dlcwbktweStoMWY2VlhtWWZvRXMyUT09IiwibWFjIjoiYjRmMWU3MjQ2ZDI1YzQwZTNiZTM0NGY2MGJmMmNjNTk4MzViOWRhYjNiZjgyNzA5ZjI5N2YzZmRmOTk0NzczZSJ9

Chiến Tùng Lâm nghe vậy liền hít sâu một hơi, không ngờ vừa rồi hắn lại cảm thấy nữ nhân này khá đáng yêu, xem ra hắn thật sự nên đi chữa mắt.

Ads
';
Advertisement
x