Ngụy Nhiếp Linh sai người đem trang sức tới, chỉ vào mấy điểm đến trên trang sức nói: "Trang sức này bằng bạc, chúng ta đã từng dùng để làm công cụ thử độc, đôi bông tai này phía trên bởi vì dính Hạc Đỉnh Hồng, cho nên đã bắt đầu bị ăn mòn biến thành màu đen, không phải ngươi thì là ai?" 

Tiểu Nga lập tức phản bác: "Coi như đôi bông tai này đúng là dính Hạc Đỉnh Hồng, cũng không nhất định là nô tỳ làm, chẳng lẽ không phải là thuận tần nương nương sau khi trúng độc dính vào?" 

Đại Lý Tự khanh lúc này cũng không khỏi chen lời nói: "Vương phi, cung nữ này nói cũng không phải không có lý, tra án cũng không thể bằng vào suy đoán, vẫn là phải dùng chứng cứ nói chuyện, nói không chừng hung thủ từ đầu tới đuôi đều là một mình cung nữ thiếp thân gây nên 

"Ồ? Y theo ý kiến Lục đại nhân, vậy cung nữ vì sao hạ độc diễm xương hoan còn muốn hạ độc Hạc Đỉnh Hồng, cuối cùng còn muốn đâm nàng một đao?" Thái độ Ngụy Nhiếp Linh đặc biệt tốt, trên mặt đầy tràn tiếu dung, một vẻ lắng nghe chỉ giáo. 

Đại Lý Tự khanh ưỡn ngực, biểu lộ cũng kiêu căng mấy phần, mang theo rất nhiều kiến thức nói : "Vương phi có chỗ không biết, hung thủ này ta thấy cũng nhiều, bọn họ chính là trong lòng quá nhiều thù hận, chỉ vẻn vẹn sát hại cũng không hả hận, như vụ thảm án diệt môn Từ gia chấn động kinh thành, Từ gia hết thảy mười ba nhân khẩu, trong vòng một đêm toàn bộ bị độc chết, ngay cả một con chó cũng không có bỏ qua, lúc đó hung thủ chẳng những dùng lưỡi dao rạch mặt hủy dung, còn dùng đại đao chặt tứ chi, cuối cùng lại dung lửa đốt rụi, theo lý thuyết, hạ độc xong chẳng phải nên mau thoát khỏi hiện trường gây án, ngay từ đầu chúng ta cũng hoài nghi hung thủ chính là mấy người, thế nhưng cuối cùng sự thực là, hung thủ chỉ có một, cho nên cung nữ này cũng như vậy, nàng ta hạ độc mãn tính với thuận tần nương nương lại hạ Hạc Đỉnh Hồng, một đạo lý giống nhau, hơn phân nửa là cảm thấy chưa hết giận lúc này mới hạ sát thủ. 

Ngụy Nhiếp Linh cười nhạt, đầu ngón tay vòng quanh một sợi tóc xanh nghiền ngẫm cười nói: "Nếu sự tình không giống Lục đại nhân suy nghĩ thì sao?" 

"Nếu như không phải, hạ quan cũng không xứng lại Đại Lý Tự khanh này, lúc này dỡ mũ ô sa xuống" Lục đại nhân mười phần chắc chắn nói. 

Ngụy Nhiếp Linh nhìn về phía Chiến Tùng Lâm: Vương gia cảm thấy đề nghị Lục đại nhân này thế nào?" 

Đại Lý Tự khanh chính là người của Thái tử người, nếu là két ông ta xuống ngựa, cũng coi là một chuyện không tệ. 

Chiến Tùng Lâm hơi ngước mắt lên, lại nhìn về phía Lại bộ thượng thư ở bên cạnh: "Giang đại nhân, ngài cảm thấy thế nào? Lời nói của Lục đại nhân có lý không?" 

Lại bộ Thượng thư nghe vậy nhìn Đại Lý Tự khanh, tất nhiên muốn đứng bên cạnh hắn, lúc này gật đầu nói: "Hạ quan cũng cảm thấy Lục đại nhân nói có lý, hết thảy chẳng qua chỉ là một cung nữ ở đây giả thần giả quỷ mà thôi" 

Chiến Tùng Lâm nghe vậy, nhẹ nhàng nói: "Nếu Giang đại nhân cũng cảm thấy như thế, Giang đại nhân cũng nên cùng tiến cùng lùi với Lục đại nhân" 

Lại bộ Thượng thư nghe vậy sững sờ, trên mặt biểu lộ vô cùng đặc sắc. 

Ngụy Nhiếp Linh lại nhịn không được muốn cho Chiến Tùng Lâm ngón tay cái, không nghĩ tới người này xấu bụng như thế, vẻn vẹn dăm ba câu liền kéo luôn cả Lại bộ Thượng thư xuống nước. 

Chỉ là, hắn cứ như vậy khẳng định mình sẽ thắng sao? 

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu cô thắng, thoát khỏi hai nanh vuốt này của Thái tử, nếu cô thua, vậy thì thua thôi, dù sao cô cũng chưa hề nói nếu như thua phải làm sao. Ngụy Nhiếp Linh liên tục vỗ tay, cười nói: "Như thế rất tốt, tình bàn của Lục đại nhân và Giang đại nhân khiến bổn vương phi rất cảm động" 

Lần này, Lại bộ Thượng thư còn có thể nói gì, nếu nói hắn không có ý định đánh cược đỉnh ô sa này, vậy đã nói rõ hắn cùng Lục đại nhân không phải một lòng, lỡ Lục đại nhân suy đoán chính xác, hắn coi như đắc tội Lục đại nhân, thế nhưng thật muốn cược đỉnh ô sa này, ông ta là thật không nỡ. 

Vẻ mặt Giang đại nhân đau khổ nói với Lục đại nhân: "Lục đại nhân, ngươi xác định không có vấn đề?" 

Lục đại nhân đem lồng ngực đập thịch thịch thịch: "Giang đại nhân, ông tin ta, ta phá án không tới một vạn cũng là tám ngàn, chẳng lẽ đến điểm này còn không rõ?" 

Nói rồi, nhỏ giọng tiến đến bên cạnh Giang đại nhân nói: "Cũng khiến cho tiểu nha đầu kia nhìn xem, làm chủ thẩm cũng không phải dựa vào há miệng, đợi đến nàng ta thua, nhìn nàng ta còn có mặt mũi nào trước mặt chúng ta" 

Giang đại nhân nghe vậy, liên tục gật đầu: "Lục đại nhân nói có lý" 

Tự nhận là nói rất nhỏ kì thực Ngụy Nhiếp Linh cùng Chiến Tùng Lâm nghe thấy hết. 

Khóe miệng Ngụy Nhiếp Linh giật một cái, Lục đại nhân này, sợ không phải có hiểu lầm gì với cô? 

Cô túm cũng không phải bởi vì cô là chủ thẩm, là Vương phi mới túm như vậy. 

Nàng túm là từ trong bụng mẹ ra, không có cách nào, bẩm sinh. 

"Được rồi, tiểu Nga, hai vị đại nhân đều tin tưởng ngươi như vậy, ngươi cũng tuyệt đối đừng để hai vị đại nhân thất vọng" 

Tiểu Nga càng thêm tự tin: "Nô tỳ vô tội. 

"Ừ, đã như vậy, đến đây, ngươi dùng tay cầm đồ trang sức này lên cho mọi người nhìn hoa văn phía trên này, giải thích một chút, cũng dễ cho mọi người hiểu rõ về hoa tay" Ngụy Nhiếp Linh cười nhạt nói. 

Tiểu Nga không nghi ngờ gì, đứng người cầm đồ trang sức trong tay, thậm chí còn đi một vòng quanh đám người: "Đôi hoa tai này là thuận tần nương nương trước kia đeo vòng tai, nô tỳ nhặt được" 

"Hoa tai này không biết là tai trái hay là tai phải?" Ngụy Nhiếp Linh nhíu mày nói. 

"Tai trái" Tiểu Nga nói. 

Ngụy Nhiếp Linh gật gật đầu: "Tất cả mọi người nhìn thấy không? Hoa tai này là trên tại trái của thuận tần phía trên dính Hạc Đỉnh Hồng, sau đó tiểu Nga nói hoa tai này nàng ta nhặt được, nếu như nàng nhặt được, như vậy trên tay nàng ta hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ dính Hạc Đỉnh Hồng mới đúng, dù sao, nàng ta không biết trên hoa tai có dính Hạc Đỉnh Hồng mới đúng, càng không nghĩ đến phải đi rửa tay cũng không có thời gian" 

Tiểu Nga đang muốn nói chuyện lại bị Ngụy Nhiếp Linh phất tay ngăn cản: "Còn khả năng, chính là thuận tần nương nương tự tay lấy hoa tai xuống giao vào tay ngươi, mà ngươi lúc đó đã biết trên tay bà ta dính Hạc Đỉnh Hồng, cho nên ngươi cẩn thận từng li từng tí dùng thứ gì đó bọc đồ vật lại, nếu không, ngươi phải thế nào giải thích, phía trên 

này có Hạc Đỉnh Hồng mà trên người ngươi không có?" 

"Vương phi, những chuyện cũng không phải là tận mắt nhìn thấy, có chăng chỉ là suy đoán mà thôi, hoa tai dính Hạc Đỉnh Hồng, cũng có thể là lúc nương nương xích lại gần hoa kia không cẩn thận dính vào, rơi trên đất." Tiểu Nga nói. 

Ngụy Nhiếp Linh cười híp mắt gật đầu: "Đương nhiên không loại trừ khả năng như vậy, vậy ngươi có thể giải thích một chút vì sao trên người ngươi không có nhiễm độc?" "Nô tỳ chẳng qua là cảm thấy đây là đồ vật của quý nhân, nếu là quý nhân đến tìm phát hiện bị nô tỳ làm bẩn nô tỳ khó mà tạ lỗi" 

eyJpdiI6ImFZazR0ekFzVjZyK2YzK3NXc3BnS1E9PSIsInZhbHVlIjoiaVZiOTA0Z3g2TDVocFJ2dG1qZFBpMUhOOE1ZOHRScnRqMFhhNndFd0dVQzNSMmRGTnhLYUtLblFZcVl0SDJtcWwrOUoyaEhXUnZBQ3dxejJwdFUzVHQxczdiU2VqbjRQS2dqOUM1T1FTWnQrTDVlTUFnT3JvaXBuVjdiODVsV3hqeUhMXC90ZGJsTmpJejFjaWZ0S0ZRYTlrZkNTXC92cXNrOE9kMTV3XC8xRmd3bER2N25nUHhDYnFHQTRraXRFR1wvMjArcHlJeFNFWTkrRE5mbVdWZlhmRjdSTkNKaVFNUjhLUVF2MExrZVZ3TXZESEJyYThOd0t5b0hOOHAwUk9sS2VZVDNEbitmUUdSSFVqczhXZzBkdUJZNGdKUys4bHFITjBlRGF2S1dhR0x2Z1hzcDBDWUlHTnQ0anR1VlwvcXJ1ViIsIm1hYyI6ImMxNTc1MDk4ZjhmNmY0MzYxMWQzYmU5YTFiYjU0ZDY4NDc1NDA2OTFkYzNkNzJiOWZjNmI1YzAzNGM5MDJlMzEifQ==
eyJpdiI6IlpLWFQySmo1U3YzeEJCTER0TWFLY3c9PSIsInZhbHVlIjoiR2k4SXRaR09ha042UW01Qms0YlFONks4dVdvUUNPTlZ5WkI0dGFERERzaCtRaHlpamRkZ3JsSFEzdWFVM0pYXC90YVFkQm1iR2V6cEtNVDVHa0JkUndjWGZRcVRURHZxK2dyaldETWdSWVQ2YjFXKzFnTzdtcUd4bFdVTUZDV3NDVWk5Nk5uam5nV1RGUkxXZ1UxdkpMUnRvRk5YMEkzOGcxV2FEQ2pUZW9cL1NmUHEzdmtFUHFZbHo0cU1lNHRmNkEzc0VDMm9OV1BqUVptNHdsU21OdTV3PT0iLCJtYWMiOiJiMDkwZDAzNzQyYjM0ZTlmNTE3MWFlYzZlYzU4ZDczZmQ5YzQzZDRlMGRiMGJkMTEwNjQ4ZjJjYWFiNDc1YzQ1In0=

"Ngươi nói láo! Hoa tai vốn cũng không phân phải trái, chỉ nhìn một cái sao biết chắc chắn là cái nào, chuyện này chỉ có thể nói rõ một điểm, hoặc là ngươi chính là khi thuận tần rơi hoa tai gặp qua bà ta, hoặc là, họ atai này chính bà ta tháo xuống tặng cho ngươi."

Ads
';
Advertisement
x