“Người này là ai vậy?”
“Giờ phút này mà còn dám tới đây sao?”
Mọi người đều kinh ngạc, nghi hoặc lên tiếng.
Lâm Phong ngơ ngác nhìn thanh niên đang bước tới, nhất thời có chút bối rối.
“Tiểu sư đệ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Gia Cát Tiểu Minh mỉm cười bước tới gần, thân thiết đưa tay phủi tuyết trên vai Lâm Phong, rồi còn chỉnh lại cổ áo cho anh…
“Ngũ… Ngũ sư huynh, anh…”
Lâm Phong sững sờ như bị sét đánh.
Đây là tình huống gì vậy?
Ngũ sư huynh đã biến mất bao lâu nay, tại sao lại bất ngờ xuất hiện ở đây?
“Thấy cậu bây giờ lợi hại thế này, Ngũ sư huynh thật sự rất vui mừng.”
Gia Cát Tiểu Minh ôm lấy Lâm Phong một cái đầy tình cảm.
Đối với vị tiểu sư đệ này, anh ta rất hài lòng, cũng cảm thấy rất thân thiết. Sư huynh đệ xa cách lâu ngày gặp lại, vừa đúng vào ngày đại sự Băng Tuyết Nhất tộc tái xuất thế gian, làm tâm trạng của anh ta cực kỳ phấn khởi.
Lâm Phong như chợt nghĩ ra điều gì, liếc nhìn Tứ Đại Tế Ti ở gần đó, rồi quay sang nhìn Gia Cát Tiểu Minh, kinh hãi hỏi: “Ngũ sư huynh… anh là người của Băng Tuyết Nhất tộc?”
“Đúng vậy.”
Gia Cát Tiểu Minh thản nhiên thừa nhận, chậm rãi nói tiếp: “Tôi không chỉ là người của Băng Tuyết Nhất tộc, mà còn mang trong mình huyết mạch hoàng tộc của Băng Tuyết Nhất tộc.”
“Năm xưa tộc tôi gặp đại nạn, các trưởng lão trong tộc dẫn tôi chạy trốn, nhưng vẫn bị cổ tổ của Ám Duệ Thần tộc đuổi kịp. Các vị trưởng lão liều chết chiến đấu, cuối cùng vẫn không địch lại mà ngã xuống…”
“Tiểu sư đệ, cậu biết không? Khi đó tôi đã chấp nhận số phận, đã chấp nhận số mệnh, chỉ còn chờ chết. Nào ngờ sư phụ lại đột nhiên xuất hiện, cứu tôi một mạng, còn truyền dạy thuật Dịch Lý cho tôi…”
Lời của Ngũ sư huynh nghe có vẻ bình thản, nhưng Lâm Phong lại cảm nhận được sát ý lạnh lẽo ẩn chứa bên trong.
Tuổi còn nhỏ dại, tộc nhân bị diệt, những bậc trưởng bối bảo vệ mình lại lần lượt chết thảm trước mắt, trên đời này e rằng không mấy ai có thể gánh chịu được nỗi thống khổ này.
“Những chuyện này… sao trước đây anh chưa từng kể với tôi?”
Lâm Phong hỏi.
“Không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Huống chi… bây giờ cậu cũng đã biết rồi còn gì?” Gia Cát Tiểu Minh khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Tôi tính toán hết tất cả thiên cơ, bố cục đại thế, gieo xuống hạt giống hy vọng… Cuối cùng cũng đã đến ngày thu hoạch. Ý nghĩa sự tồn tại của tôi, chính là để phục hưng Băng Tuyết Nhất tộc!”
“Tiểu sư đệ, tránh ra đi. Đợi tôi hiến tế đám người này xong, rồi sẽ cùng cậu nâng chén, uống mừng một trận cho thật đã.”
Mặt Gia Cát Tiểu Minh rất nghiêm túc.
Lâm Phong im lặng.
Từ trước đến nay, trong mắt anh, Ngũ sư huynh luôn là kiểu người cà lơ phất phơ, không đáng tin. Không ngờ sau lưng lại giấu một bí mật lớn như thế.
“Sư phụ và Đại sư huynh có biết chuyện ở đây không?”
Lâm Phong hỏi.
“Đương nhiên là biết.”
Gia Cát Tiểu Minh trả lời.
Lâm Phong im lặng một lúc rồi nói: “Tôi có mấy người muốn bảo vệ.”
“Được.”
Gia Cát Tiểu Minh mỉm cười gật đầu.
Nghe vậy, Lâm Phong không nói thêm, quay người kéo Hiên Viên Chỉ Nhược, Ngô Phong và tiểu sư thúc sang một bên.
Anh vốn không phải loại người mềm lòng.
Giờ lại càng không thể vì đám người lạ này mà ngăn cản Ngũ sư huynh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất