Quá khủng khiếp. 

 

Như vụ nổ lớn trong vũ trụ, lại giống như ngày tận thế giáng xuống. 

 

Đòn đối kháng này vượt xa mọi nhận thức của người có mặt tại đây, như cuộc chiến giữa các cường giả Độ Kiếp đỉnh phong, là trận chiến mạnh nhất từ xưa đến nay. Chỉ riêng dư chấn đã không phải người thường có thể chịu nổi. 

 

Ầm ầm ầm ầm… 

 

Vụ nổ kéo dài khoảng ba, bốn giây rồi mới dần lắng xuống. 

 

Lâm Phong nắm chặt kiếm bản mệnh trong tay, hơi thở có phần dồn dập, nhưng ánh mắt thì vẫn kiên định, nhìn chằm chằm vào bốn lá cờ trên cao… 

 

Không hổ là linh bảo cực phẩm. 

 

Ngay cả ba chiêu kiếm hợp nhất của mình cũng không làm gì được. 

 

Vù! Vù! Vù! 

 

Lúc này, Tứ Đại Tế Ti thong thả bước tới, đôi mắt trống rỗng nhưng phát ra ánh sáng vàng kim lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Tứ Tế Kỳ lơ lửng trên đỉnh đầu họ, từng sợi đạo văn thần thánh từ trên cao rơi xuống, bao phủ lấy bốn người giống như thần ma giáng thế… 

 

“Thực lực của ngươi… không tệ.” 

 

Bỗng nhiên, một giọng nói hư ảo, mờ mịt truyền tới tai tất cả mọi người trong sân. 

 

Mọi người đều kinh hãi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào một vị Đại Tế Ti trong số đó, thậm chí có người sợ đến suýt tiểu ra quần. 

 

Biết nói chuyện sao? 

 

Một tấm da người… lại biết nói? 

 

“Đm.” 

 

Ngay cả Lâm Phong cũng bị dọa cho giật mình. Anh vốn tưởng đối thủ chỉ là bốn tấm da người không có ý thức, chỉ hành động theo bản năng do chấp niệm khi còn sống điều khiển… 

 

“Xét thấy ngươi có thiên phú không tồi, ta có thể tạm tha cho ngươi một mạng.” 

 

Giọng nói hư vô đó lại một lần nữa vang bên tai Lâm Phong. 

 

“Tha cho tôi một mạng? Trước nay chưa ai dám nói câu đó trước mặt tôi. Các người thật sự nghĩ rằng mình đã thắng chắc rồi sao?” 

 

Lâm Phong cười khẩy. 

 

Cùng lắm thì triệu hồi người tí hon vàng kim, mọi người cùng cá chết lưới rách thôi. 

 

Các Đại Tế Ti lạnh lùng nhìn Lâm Phong, không nói gì. Những xác sống bị vật chất tà dị điều khiển cũng ngừng tấn công theo sự im lặng của các vị Tế Ti. 

 

Cả hiện trường trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng đến rợn người, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. 

 

“Trước đại nghiệp của Băng Tuyết Nhất tộc ta, thực lực cá nhân chẳng là gì cả. Nếu không có người cầu xin cho ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn có thể đứng đây nói chuyện với ta sao?” 

 

Tấm da người đứng đầu bỗng nhiên lên tiếng. 

 

“Ý gì?” 

 

Lâm Phong đầy vẻ thắc mắc, nhưng trong đầu đã nhanh chóng suy tính. 

 

Là ai cầu xin cho mình? 

 

Chẳng lẽ là đại yêu vạn năm Tuyết Hồng Dao? 

 

Người phụ nữ kia là người duy nhất mà anh quen biết có thể có quan hệ với Băng Tuyết Nhất tộc. 

 

Cộp, cộp, cộp! 

 

Lúc này, trong cơn gió tuyết xa xa bất ngờ truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. 

eyJpdiI6Ijc2RnlJc1d5bXpUR1VQNDJHbEx6ckE9PSIsInZhbHVlIjoic0tPa1BuWW5ha1hoNmQrdUN3MUZqa0d0Y291a2FxemxhOGlFYzFhQWtcL2VvdXAxcTROMkFZY0VLSGQyRkVmbnciLCJtYWMiOiJkMDY2Yzk2MzU0Njc5MTFiNGZhNmEwY2YyYWRhNjg3ZmU3MjcxMmQ1NThlYWE5MzhhODM1MDFjYTdhNjAyN2YwIn0=
eyJpdiI6IktDT0lPRStRcWhEdzI5ZWJVc21PN2c9PSIsInZhbHVlIjoiZ0hvajZaQllWcGEyREx2djZjcVZKckIrSWVQNE9namNxMHRWSjRZMUlGUlBZQmtBakdxdXNDb3JsY0d2U2VuR01ROXlrZXRlVWZhS2JMUTdYYkJoRmFRYjg0MHEwS08wdUE4emlZYSs3Z0xxZTZQV3VxWVwvRGVjcmlNa2tnQW5cL2NsOXI2eEtGZ0RCenkyeTIyKzNHZHlFSGVsTmFQcndZaUFCXC9NSGo2dE1yY3prTGt0YzVEeG91UFdnbjRURGxVdUZlZmF0UFlWTHJVNkNQXC9YZDVqUDhEditsWktrREJ2dTE1dGJjMkc4Uit2elZxTmc4TDRBV2x1UW10Nm44QVNXajJZeFhMM1hXWTB1RW55RkFCQnpBPT0iLCJtYWMiOiIxZTM1NjU0NDYxZGRkZTZlNmEyMjgxNTNiYTU5MzQyYjFjNzMxM2RhM2I5NjExNjM4NjMyMmZlMWMzYzg0MzdhIn0=

Tất cả lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người vừa đến là một thanh niên cao khoảng một mét tám, đầu đội mũ tuyết, sau lưng vác một cái bao tải vải bố xám, gương mặt có phần gian xảo hiện ra giữa màn tuyết.

Ads
';
Advertisement
x