Cuộc đối thoại vừa rồi của hai người đều lọt vào tai hắn.
Điều này khiến hắn vừa kinh ngạc trước sự ngông cuồng của Lâm Phong, đồng thời cũng cảm thấy Lâm Phong thật ngu ngốc, đúng là tầm nhìn của một con kiến, vừa ngu dốt lại vừa không biết sợ...
"Không tệ! Không tệ... Lâm đạo hữu quả đúng là người được trời chọn, sau này ắt thành đại sự! Ha ha ha..."
Thiếu Miếu Chủ nói rồi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lâm Phong liếc mắt nhìn Thiếu Miếu Chủ, rồi đột nhiên vung tay tát một cái.
"Bốp!"
Thiếu Miếu Chủ làm sao ngờ được Lâm Phong lại đột ngột "tặng" cho mình một cái bạt tai trời giáng chứ?
Do không kịp phòng bị, hắn bị tát thẳng vào má phải, âm thanh vang lên giòn giã!
Lực tuy rất nhẹ, nhưng tính sỉ nhục thì cực kỳ cao!
Đặc biệt là khi xung quanh còn có bao nhiêu người đang nhìn...
"Lâm Phong, ngươi đừng có quá ngông cuồng!"
Vẻ mặt Thiếu Miếu Chủ có phần dữ tợn.
"Không phục à? Ngon thì nhào vô!"
Lâm Phong cười lạnh một tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt Thiếu Miếu Chủ trở nên âm trầm bất định, trong lòng cân nhắc lợi hại nếu ra tay ngay lúc này...
Người khác có thể không biết, nhưng hắn, người đã từng giao đấu với Lâm Phong, lại biết rất rõ. Bề ngoài Lâm Phong chỉ ở cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ, nhưng chiến lực thực sự lại sâu không lường được. Nếu hắn dốc toàn lực chiến đấu, phần thắng nhiều nhất cũng chỉ là năm ăn năm thua...
Đột nhiên.
Thiếu Miếu Chủ không giận mà còn cười, nhàn nhạt nói:
"Chỉ biết dũng cảm nhất thời thì có ý nghĩa gì? Kẻ cười được đến cuối cùng mới là kẻ có bản lĩnh thật sự!"
Dứt lời.
Thiếu Miếu Chủ không thèm để ý đến Lâm Phong nữa, mà chuyển ánh mắt sang Rồng ngốc, trong mắt lóe lên một tia sáng, mỉm cười nói:
"Rồng ngốc tiền bối, ta là Thiếu Miếu Chủ của Thánh Miếu Thái Sơ! Thời thượng cổ, ngài và thủy tổ của Thánh Miếu Thái Sơ chúng ta - Diệt Thần Chí Tôn, vốn có duyên sâu đậm... Hiện nay Thánh Miếu Thái Sơ đang trong thời kỳ gây dựng lại, không biết Rồng ngốc tiền bối có thể quay về Thánh Miếu không?"
Rồng ngốc nhíu mày, không nói gì.
Thiếu Miếu Chủ lại tiếp tục cười nói:
"Năm đó Diệt Thần Cổ Tổ trọng thương tọa hóa, điều hối tiếc lớn nhất chính là không thể nhìn thấy Thánh Miếu Thái Sơ bước lên đỉnh cao... Tiền bối và Cổ Tổ có mối quan hệ vô cùng thân thiết, lẽ nào ngài không nên quay về sao?"
"Hơn nữa, trong Thánh Miếu của chúng ta cũng có rất nhiều lão tổ thường xuyên nhắc đến ngài đấy! Bọn họ đều là những người bạn cũ của ngài... Lẽ nào tiền bối không muốn ôn lại chuyện xưa sao?"
Nghe những lời này, vẻ mặt Rồng ngốc hiện lên sự giằng xé.
Trong đầu hắn dường như hiện lên những ngày tháng chinh chiến trên chiến trường thượng cổ cùng một đám bạn bè...
Dù đã vạn năm trôi qua, quãng thời gian ấy vẫn khắc cốt ghi tâm, khó mà quên được...
Những lời này của Thiếu Miếu Chủ có thể nói là đã chạm đến tận đáy lòng hắn, khiến hắn không khỏi bồi hồi...
"Chú Rồng ngốc... Cháu không véo eo chú nữa đâu."
Tiểu Luyến Luyến đột nhiên trở nên lo lắng, nắm chặt lấy vạt áo của Rồng ngốc.
Lâm Phong thì vẫn im lặng không nói.
Mỗi người đều có thế giới của riêng mình.
Nếu Rồng ngốc chọn rời đi, dù anh sẽ rất thất vọng, nhưng vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn, không xen vào nửa lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất