Nhìn Thánh Nữ Dao Quang sải bước về phía Lâm Phong, đám đông xung quanh bất giác nín thở...
Thánh Nữ Dao Quang ở Linh Giới có danh tiếng lẫy lừng, không chỉ sở hữu nhan sắc tuyệt trần mà thực lực cũng cực kỳ đáng sợ, người có thể sánh vai với cô ta rất hiếm...
Vì vậy, trong một dịp công khai thế này, không ai biết được Thánh Nữ Dao Quang sẽ làm ra chuyện gì quá đáng với Lâm Phong...
"Cẩn thận đấy!"
Rồng ngốc tỏ vẻ cảnh giác cao độ.
Trước đó hắn ở trong trạng thái hôn mê, nên không hề biết chuyện giữa Lâm Phong và Thánh Nữ Dao Quang.
Một người phụ nữ với thực lực sâu không lường được như vậy bước tới, áp lực mà cô ta tạo ra không hề nhỏ chút nào.
"Không cần căng thẳng, viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan mà anh ăn chính là do cô ấy đưa cho tôi đấy!"
Lâm Phong lại tỏ ra khá thản nhiên.
"Ồ?"
Trong mắt Rồng ngốc lóe lên một tia kinh ngạc.
Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan là đan dược thập phẩm, ở thời nay đã không còn tìm thấy được, nói là tiên đan cũng không ngoa...
Một viên đan dược quý giá như vậy, lại là do người phụ nữ này tặng cho hắn sao?
"Lẽ nào..."
Rồng ngốc nhìn Lâm Phong đang cười tủm tỉm, rồi lại liếc sang Thánh Nữ Dao Quang phong hoa tuyệt đại, không nhịn được mà cười lên "hè hè hè" một cách gian xảo.
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Hắn cảm thấy một cơn đau điếng từ bụng truyền đến.
Cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Tiểu Luyến Luyến đang dùng tay véo mạnh vào eo hắn...
"Chú mà còn cười nữa, cháu véo chết chú đấy!"
Tiểu Luyến Luyến nhe ra hai chiếc răng nanh nhỏ, khẽ đe dọa.
"Con bé này, liên quan gì đến ta chứ, đó là nợ phong lưu của ba con mà, có véo thì đi mà véo ba con ấy!"
Rồng ngốc nhe răng trợn mắt kêu đau.
Tiểu Luyến Luyến hừ một tiếng, không nói gì thêm, nhưng trong mắt không giấu được vẻ cô đơn.
Mẹ thì không biết sống chết ra sao, vậy mà ba lại có quan hệ với một cô xinh đẹp như vậy, điều này khiến cô bé cảm thấy rất buồn.
Trong lúc hai người đang thì thầm với nhau, Thánh Nữ Dao Quang đã bước đến gần.
Vẫn là bộ trang phục toát lên khí chất cao quý đó, vẫn là đôi mắt long lanh như chứa cả dải ngân hà, vẫn là biểu cảm bình lặng như mặt hồ không gợn sóng, cô ta cứ thế im lặng nhìn Lâm Phong...
"Có chuyện gì sao?"
Lâm Phong chủ động lên tiếng.
"Tự tin là chuyện tốt, nhưng đừng bao giờ biến nó thành tự phụ! Thanh Vân phái của cậu không mạnh như cậu tưởng tượng đâu, và sư phụ của cậu không thể lúc nào cũng che chở, dọn đường cho cậu được!"
Thánh Nữ Dao Quang chậm rãi nói.
"Giữa tôi và cô vốn chẳng có nhân quả gì, hà cớ gì phải nói những lời khó nghe như vậy?"
Lâm Phong thản nhiên hỏi lại.
Thánh Nữ Dao Quang nhìn bộ dạng này của Lâm Phong, sự thất vọng trong mắt càng thêm rõ rệt.
"Ta chỉ là nể tình giao hảo ngày xưa giữa Thánh địa Dao Quang và Thanh Vân phái của cậu nên mới nhắc nhở một câu thôi. Nếu cậu đã thấy khó nghe, vậy thì đừng để trong lòng!"
"Lời đã nói hết, cậu tự lo cho mình đi!"
Thánh Nữ Dao Quang mặt không đổi sắc, xoay người rời đi.
Lâm Phong dõi theo bóng lưng của Thánh Nữ Dao Quang, ánh mắt khẽ động, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất