“Ta từng lịch luyện ở Yêu vực trăm năm trước, một tay chém Yêu Vương nhất đại. Chỉ ngươi cũng dám cản đường ta?”
Vương Tề Phi đứng sừng sững giữa hư không, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống Rồng Ngốc đang nằm trong cái hố lớn, trong mắt tràn ngập sự khinh thường cùng hờ hững.
Ban đầu, hắn định trực tiếp giết Lâm Phong. Nhưng giờ lại đổi ý, hắn muốn để đám người Lâm Phong cùng nhau xuống hoàng tuyền.
Thấy Rồng Ngốc một lúc lâu vẫn không đáp lại, Tiểu Luyến Luyến căng thẳng hét lên: “Chú Rồng Ngốc!”
“Ba, ba mau cứu chú ấy đi…”
Tiểu Luyến Luyến vội vàng quay sang nhìn Lâm Phong, trong mắt đầy lo lắng.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, giọng điềm tĩnh: “Đừng lo, hãy tin vào chú Rồng Ngốc của con! Đây là trận chiến đầu tiên kể từ khi hắn phục hồi đạo thương, một kẻ từng sống sót từ chiến trường thượng cổ… tuyệt đối không dễ dàng gục ngã như vậy.”
Anh không vội ra tay tương trợ.
Dù Vương Tề Phi mạnh mẽ là thiên kiêu không thua kém gì Thiếu miếu chủ trước đó…
Nhưng anh cảm thấy với thực lực hiện tại của Ngốc Rồng, ắt có thể sánh ngang Vương Tề Phi, dù không giết được đối phương, cũng không thể thua được...
Quả nhiên!
Ngay giây tiếp theo!
Ầm!
Thân thể Ngốc Rồng bắn ra từ hố đất, khí tức kinh khủng cuồn cuộn trào ra, làm mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, giống như động đất.
"Khặc khặc khặc, không cẩn thận để ngươi đấm trúng một quyền, mà ngươi đã lên mặt rồi.”
Mặt mày Ngốc Rồng dữ tợn, long trảo khổng lồ toả sáng lạnh lẽo, vỗ về phía Vương Tề Phi.
Vương Tề Phi run người, hai tay kết chữ thập, muốn ngăn cản đòn này, không ngờ lại bị đánh bay ra xa mấy nghìn mét, cảm thấy lục phủ ngũ tạng lục phủ, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Chết đi!"
Vương Tề Phi lau vết máu khóe miệng, bay vọt lên, như một quả đạn pháo bắn về phía thân hình khổng lồ của Ngốc Rồng.
"Con mẹ ngươi mới chết!"
Ngốc Rồng gầm thét, không chút sợ hãi nghênh chiến.
Ầm!
Hai đại cường giả lại một lần nữa lao vào chiến đấu kịch liệt, đánh đến mức núi đổ đất sụp, nhật nguyệt biến sắc, linh khí nổ tung, không biết đã san bằng bao nhiêu sông núi.”
Chiến trường như thế quá kinh khủng!
Đã vượt xa phạm vi phàm tục, nói là trận chiến tiên đạo cũng không quá!
Một số tu giả gần đó nghe tin đồn kéo đến, khi thấy cảnh tượng hủy diệt như vậy, ai nấy đều hít vào một hơi khí lạnh.
Ánh sáng chói lọi, rực rỡ chói mắt!
Bọn họ không nhìn rõ hai phe giao chiến là ai, chỉ biết là hai cường giả cái thế đang đối chiến, chỉ sóng xung kích của cuộc chiến cũng đủ làm tim đập thình thịch.
"Ai vậy? Tôi thoáng thấy một con giao long khổng lồ, chẳng lẽ là vương giả của Yêu tộc?"
"Trời ơi, rốt cuộc ai dám chọc giận một Long Yêu Vương vậy? Đây đúng là nghịch thiên.”
"Cảnh tượng này làm tôi nhớ lại chiến trường năm xưa, cũng chấn động và thảm khốc như vậy.”
Hết cường giả này đến cường giả khác thốt lên kinh hãi, cũng có kẻ muốn dò xét hư thực, liều mình tới gần, kết quả vừa đi chưa đầy nghìn mét đã bị một luồng dư ba kinh khủng đánh bật ra, nổ thành một làn sương máu.
Xoẹt!
Một bóng người ngọc ngà từ chân trời lao tới, đáp xuống gần đó.
Cô ta mặc áo bông trắng, dáng người thướt tha, đứng gần quan sát trận chiến, vô số năng lượng hủy diệt đều khó làm tổn thương thân thể.
Thánh nữ Dao Quang đã tới!
Bị động tĩnh của cuộc đại chiến thu hút, muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì?
Khi thấy bóng dáng Ngốc Rồng và Vương Tề Phi, cô ta không khỏi sững sờ, rồi chau mày.
Xoẹt!
Thánh nữ Dao Quang lại nhìn về phía Lâm Phong đang đứng trên thuyền không xa.
Lúc này Lâm Phong đã khôi phục thần thái ngày thường, mắt kiếm sáng như sao, người đứng thẳng, dưới ánh hào quang lấp lánh như một vị thần nhân, áo trắng phấp phới, phong hoa tuyệt đại, đứng tách biệt giữa đời.
"Đúng là một tên làm người khác không thể yên tâm.”
Thánh nữ Dao Quang bất giác thốt lên.
Lâm Phong như có cảm ứng, đưa mắt nhìn, khi thấy Thánh nữ Dao Quang, trên mặt anh lộ ra nụ cười.
Dù thế nào, Thánh nữ Dao Quang cũng đã hiến dược quý hiếm cứu Ngốc Rồng, phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có.
Thánh nữ Dao Quang bình tĩnh nhìn Lâm Phong, gương mặt lạnh lùng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất