Lâm Phong từng bước đi tới.
“Oành!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trong nháy mắt, sương máu bay tứ tung, hoàn toàn bao phủ cả nơi này. Đám thuộc hạ vừa rồi còn kiêu ngạo hống hách hoàn toàn không có sức chống trả mà chết thảm ngay tại chỗ.
Dòng máu đỏ tươi hòa vào lớp tuyết trắng tinh tạo nên những đóa hoa đỏ rực tuyệt đẹp.
“Không ổn, mọi người mau chạy đi!”
Những thuộc hạ còn lại sợ chết khiếp, bọn họ chẳng thèm quan tâm đến Ma Chuẩn nữa mà đồng loạt chạy tán loạn.
Chuyện này quá kỳ lạ rồi!
Cả bọn còn chưa kịp nhìn thấy đối phương ra tay mà người bên cạnh mình đã lần lượt nổ tung.
Có ai chịu được cảnh tượng khủng khiếp này chứ?
“Tôi rất thích cảnh các người chật vật chạy trốn nhưng chạy không thoát đấy.” Lâm Phong khẽ cười một tiếng, sau đó vươn bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời đánh toàn bộ thuộc hạ đang chạy trốn thành sương máu. Chỉ trong thoáng chốc, vô số thuộc hạ của Ma Chuẩn đã mất mạng.
Hiên Viên Chỉ Nhược cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy lại chẳng thấy sợ hãi một tí nào. Đôi mắt của cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ngắm nhìn người đàn ông tuấn tú đang mỉm cười kia.
Anh vẫn đẹp trai đến vậy, vẫn mạnh như vậy!
Dường như tất cả mọi cường giả trên đời này chẳng đáng là gì ở trước mặt anh, chỉ cần tùy tiện ra tay là có thể tiêu diệt ngay.
Điều quan trọng nhất là người đàn ông này đang ra tay vì mình, đang cứu lấy mình.
Anh ta đang cứu mình!
Nổi cơn thịnh nộ vì người đẹp…
Trong đầu Hiên Viên Chỉ Nhược không khỏi hiện lên bảy chữ này.
…
Ma Chuẩn đứng một bên lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt không hề dao động một tí nào, dường như những kẻ đã mất mạng không phải thuộc hạ của anh ta mà như một đàn lợn vậy.
“Lâm Phong, có ai nói với cậu rằng người càng ngông nghênh sẽ chết càng thảm không?” Ma Chuẩn hờ hững lên tiếng.
“Hả? Tôi dễ dàng giết hết thuộc hạ của anh như vậy, anh không sợ tí nào à?” Lâm Phong lại cảm thấy thích thú hỏi.
“Sợ ư? Ha ha… Lâm Phong à Lâm Phong! Sông có khúc, người có lúc, cậu có biết kể từ ngày tôi bị cậu đánh bại đã làm gì không?”
“Cậu có biết tôi đã trải qua những gì trong khoảng thời gian này không? Để trở nên mạnh hơn, tôi đã chịu nỗi đau đớn tột cùng trên đời này, gân cốt và mạch máu gần như bị đánh vỡ vụn và tái tạo. Tôi tu luyện Ma Công tuyệt đỉnh, thần hồn đã vỡ nát vô số lần…”
“Đến tận bây giờ tôi vẫn còn sợ cảm giác đau đớn kia, mỗi khi tôi không thể kiên trì được nữa đều nhớ đến cậu! Tôi đã chịu quá nhiều sự đau đớn và khổ cực để đánh bại cậu! Cậu có hiểu được không?”
Ma Chuẩn gần như gào thét những lời này, có thể thấy lần bị đánh bại và sỉ nhục bởi Lâm Phong đã gây ra tổn thương lớn đến mức nào với anh ta.
Lâm Phong nhướng mày, khẽ cười nói: “Vậy bây giờ anh rất mạnh rồi nhỉ?”
“Tôi không biết có mạnh hay không, nhưng cũng đủ để giết cậu rồi! Lâm Phong, chẳng phải cậu chỉ là một tên Luyện Hư Cảnh tầm thường thôi à? Cho dù có thiên phú không tệ, sức chiến đấu có thể đánh bại Đại Thừa trung hậu kỳ thì sao chứ? Hôm nay tôi nhất định phải giết chết cậu!”
Ma Chuẩn lạnh lùng cười một tiếng, sau đó quyết đoán đấm về phía Lâm Phong.
Cú đấm này quá mạnh rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất