Lâm Phong ư? 

 

Hiên Viên Chỉ Nhược khẽ run rẩy khi nghe thấy cái tên này. 

 

Sao cô ta có thể không biết Lâm Phong chứ? 

 

Đó là người đàn ông mà cô ta ngày đêm mong nhớ sau chuyến đi thành phố Tây Hải, người đàn ông đó kiêu ngạo và tài hoa phong nhã đến vậy. Dù anh đối đầu với biết bao thiên kiêu, hàng chục nghìn cường giả vẫn luôn thản nhiên cười nói, vừa nhấc tay đã đánh nát vô số người thành sương máu. 

 

“Anh… Anh nói là Lâm Phong đã gây chuyện với anh à?” Hiên Viên Chỉ Nhược nở nụ cười khổ sở. 

 

Nếu là người khác liên lụy đến bản thân thì cô ta chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng cô ta lại không giận nổi Lâm Phong. Bởi vì bóng hình oai nghiêm của người đàn ông này đã khắc sâu vào trái tim cô ta từ lâu. 

 

“Ồ? Cô biết Lâm Phong à?” Ma Chuẩn lên tiếng hỏi. 

 

“Không biết!” Dĩ nhiên Hiên Viên Chỉ Nhược không dám thừa nhận. 

 

“Vậy à? Cho dù cô có biết hay không thì kết cục hôm nay của cô đã định sẵn rồi.” 

 

Ma Chuẩn lạnh lùng cười một tiếng rồi chủ động lùi một bước ra sau: “Lên cho tôi! Từng người một thôi…” 

 

“Cảm ơn thiếu chủ Chuẩn!” 

 

“Cảm ơn thiếu chủ Chuẩn!” 

 

Đám thuộc hạ phía sau anh ta lập tức hiểu ý, bọn họ vừa cất tiếng cười phóng túng vừa bước về phía Hiên Viên Chỉ Nhược. 

 

“Các… Các anh đừng có đến đây!” 

 

Trên mặt Hiên Viên Chỉ Nhược đầy vẻ sợ hãi, cô ta không ngừng lùi ra sau, nhưng cảm giác đau đớn từ vết thương khiến cô ta bước đi khó khăn, không lâu sau đã ngã xuống đất. 

 

“Úi chà, đừng đến đây à? Chúng tôi không đến thì sao làm được chứ?” Một tu giả bỡn cợt nói. 

 

Vẻ mặt của Hiên Viên Chỉ Nhược trở nên trắng bệch khi nghe thấy vậy, cả người khẽ run rẩy. Giờ phút này, trong đầu cô ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhớ đến rất nhiều người. 

 

Cô ta nhớ đến Lâm Phong, Phùng Mục Trần, lại nghĩ đến ba mẹ và dòng dõi Hiên Viên sau lưng mình, còn có người anh họ đã vứt bỏ mình… 

 

“Tôi có chết cũng không để cho các người được như ý muốn đâu!” Hiên Viên Chỉ Nhược cắn răng, chuẩn bị tự phá hủy thần hồn của bản thân. 

 

Nhưng ngay vào lúc này… 

 

“Rầm!” 

 

Tên tu giả vừa đứng trước mặt cô ta nói chuyện đột nhiên nổ tung thành một màn sương máu. Máu tươi vương vãi bắn lên mặt cô ta, nhuộm đỏ cả gương mặt xinh đẹp kia. 

 

Cảnh tượng đột ngột xảy ra này khiến tất cả mọi người đều giật mình. Hiên Viên Chỉ Nhược ngơ ngác, đám thuộc hạ cũng ngỡ ngàng. Đôi mắt của Ma Chuẩn cũng khẽ co rút, sau đó anh ta nhìn ra sau lưng mình. 

 

Một người đàn ông với thân hình thon dài mặc trang phục màu trắng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng chậm rãi bước tới. 

 

Là người đó! 

 

Người đó đã đến cứu mình rồi! 

 

Anh hùng xuất chúng của mình… 

 

Trái tim của Hiên Viên Chỉ Nhược khẽ rung động, dòng nước mắt trong trẻo chảy xuống hòa lẫn với máu tươi trên mặt. 

 

“Lâm Phong, cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi à!” Ánh mắt của Ma Chuẩn hiện lên tia sáng lạnh lẽo, hoàn toàn không hề che giấu sát khí của mình. 

 

“Ồ? Vì sao tôi lại không dám xuất hiện trước mặt anh? Anh xấu đến mức tôi không thể nhìn thẳng à?” Lâm Phong vừa nói vừa tùy tiện vung tay. 

 

“Ầm!” 

eyJpdiI6Im1LajNqcG9LYml4ZytYV1wvNHJEZFZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNCazdlME9ma09kTUdXb0hmMzY0MHRJY0RDRDRwWUZFa2p6ZnRiOFlsZm1QWVVtalU5WVB1WlBqSHNIeWwzUTAiLCJtYWMiOiI0ZDJkN2MyZDI2YWJiYTdiMWYyYzc1MDVkMGM4ZTdkYTE4ZjE5ZjdjODdkZmU1ZjkyNGU0MTgxMzE1MzFmZDgwIn0=
eyJpdiI6IkNXMmVcL0R1WmVjU1piVjlFMjYxQVdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ild4ZVwvZ3BBKzdjUkM2Nmh6TXJSKzVwZTZSOUE3a2NJMTlRODhIb1BxeGllSzNHck5OZWg2c1pBM1V5WlZtWjBGbkpUUkE0QnRmRjFTbHM5d0R6cUsrd0JWZ1FRbEM4WTQydEY4eVdDR3FcLzdaYWcyYmtjZDVMVXhzb0VNUmNIXC82MGVjWCtVOFhWeEhUTGxVZE9tbXBZXC9PSnFOWVNvYjNRcFBwemF5Mzd2TDdyckdYVUg3REhDaTlXSUh6MVZTd0Jzc2w4U09GeXdGRG1FUlU4bVUzRFFGbGtYVjZlUkR6MWNVSW9sb3NiOUp2MngxODFHbVAxSmc1R2h1R0R1Qk9UdmxwcU0rNUFVK2s2NjkxZEkxWVRtZz09IiwibWFjIjoiYjI2M2U2ODc2YzRhNzNkYzgxZGVhM2Y1MzQ4M2MwYjAzMjhkZDBlZGQwOGE0MjRhMDAxODIwMzE4NWU3MjhiMSJ9

“Chán thật, tôi còn nghĩ người nào đang ở đây, hóa ra chỉ là một đám rác rưởi.”

Ads
';
Advertisement
x