“Thiếu chủ Ma Lâm, anh… anh…”
Gương mặt của Triệu Đỉnh Thiên đỏ bừng và đầy vẻ hoang mang.
“Tôi thật sự rất khâm phục sự can đảm của cậu đấy. Cậu là người đầu tiên dám khoe khoang nói mình rất thân thiết với Lâm Phong ngay trước mặt tôi.” Ma Lâm chậm rãi lên tiếng.
Vẻ mặt của Triệu Đỉnh Thiên đột nhiên thay đổi khi nghe thấy vậy, lúc này anh ta có dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết quan hệ giữa Lâm Phong và Ma Lâm có gì đó không ổn.
Chết tiệt!
Hai kẻ gian xảo này, vậy mà lại không nhắc nhở mình!
Triệu Đỉnh Thiên căm giận nhìn về phía Ma Lị và Ma Dạ, anh ta còn chưa kịp lên tiếng đã phát hiện bàn tay đang bóp lấy cổ mình ngày càng siết chặt khiến anh ta không thể phát ra tiếng, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Anh ta muốn vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng gì, hoàn toàn không có sức chống trả ở trước mặt một thiên kiêu hơn người đạt cảnh giới Đại Thừa trung kỳ như Ma Lâm.
“Cứu… Cứu tôi với!”
Triệu Đỉnh Thiên tuyệt vọng nhìn Ma Lị và Ma Dạ.
Đôi mắt xinh đẹp của Ma Lị lóe lên ánh tím, cô ta lập tức đứng dậy muốn ra tay giúp đỡ nhưng đã bị Ma Dạ kéo lại.
“Cho dù tôi và cô cùng lên cũng không thể là đối thủ của Ma Lâm, huống chi còn có một người không hề thua kém cậu ta ở bên cạnh.”
Ma Dạ truyền âm cho Ma Lị bằng thần thức, cô ta nghe thấy vậy thì đắn đo một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, không đi giúp đối phương nữa.
Triệu Đỉnh Thiên hoàn toàn tuyệt vọng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Ngay vào lúc anh ta nghĩ rằng hôm nay bản thân chắc chắn phải chết, Ma Lâm đang bóp cổ mình dường như cảm nhận được gì đó mà khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó dứt khoát ném anh ta xuống đất.
“Rầm!”
Triệu Đỉnh Thiên chỉ cảm thấy mông mình đau nhức nhưng không còn quan tâm đến điều này nữa. Anh ta vội vàng há miệng thở hổn hển, chỉ cảm thấy không khí thật trong lành, cảm giác sống sót tốt đẹp đến mức nào.
Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt vang vọng khắp nơi: “Đây chẳng phải là Ma Lâm à?”
Tất cả mọi người liếc mắt nhìn sang thì thấy một chàng trai tóc vàng dẫn theo một nhóm người bước tới từ ngoài cửa. Đối phương mặc trang phục bằng lụa gấm, thân hình cao ráo gần một mét chín. Anh ta có làn da trắng như tuyết, gương mặt tuấn tú, đôi mắt tràn ngập vẻ lạnh nhạt đối với cả thế giới, giống như một vị thần linh đang dạo bước trên dân gian.
Không chỉ vậy, cả nhóm người đi theo sau anh ta cũng là những người phi thường và vô cùng đáng sợ, như thể mỗi lần chớp mắt đều có một vì sao bị vụt tắt.
“Thần… Thần quan Lạc Kỳ!”
Không biết người nào đã run rẩy nói ra thân phận của chàng trai tóc vàng này, người kia vừa dứt lời, cả nơi này đều im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều không dám lớn tiếng bàn tán, cho dù là yêu nghiệt trong Bảng Thiên Kiêu trước đây chẳng mấy quan tâm đến Lâm Phong cũng lộ vẻ nghiêm trọng, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng đè.
Thiên Sứ mười cánh – Thần quan Lạc Kỳ!
Người được xưng là đối thủ bất khả chiến bại với những người dưới Độ Kiếp, thực lực mạnh đến mức khó mà tưởng tượng được, còn là một trong những người tổ chức đại học Đồng Quan lần này.
Còn có lời đồn rằng Lạc Kỳ từng đối đầu với một cường giả Độ Kiếp sơ kỳ và toàn thân trở ra. Mọi người vẫn còn bàn cãi lời đồn này có thật hay không, nhưng nó đã chứng minh người này đáng sợ đến mức nào.
“Lạc Kỳ!”
Ma Lâm khẽ mỉm cười, nhưng dưới đáy mắt lại thoáng hiện lên vẻ cảnh giác mơ hồ.
Trong chuyến đi Băng Xuyên Tuyết Nguyên lần này, thần quan Lạc Kỳ chắc chắn là một trong những đối thủ lớn nhất của anh ta. Đừng nhìn bây giờ hai người bọn còn chào hỏi nhau khi gặp mặt, một khi lát nữa gặp được cơ hội nào, thần quan Lạc Kỳ chắc chắn sẽ lập tức ra tay loại bỏ anh ta.
“Chẳng phải anh bảo không đến à?” Thần quan Lạc Kỳ hờ hững nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất