Bầu không khí tại đại hội Đồng Quan rất ngột ngạt vì vụ chém giết trước đó của Lâm Phong, nhất là Triệu Đỉnh Thiên càng có vẻ lo lắng hơn, anh ta thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa như đang tìm kiếm bóng người nào đó.
“Sao còn chưa về nữa vậy?” Triệu Đỉnh Thiên sốt ruột hỏi.
Trong khoảng thời gian Lâm Phong rời đi có thêm không ít cường giả đến đây, người nào cũng có khí thế ngút trời, thậm chí một số người còn khá thân thiết với Thiên Sứ Tộc, ai nấy cũng hăm he và dữ tợn nhìn về phía bọn họ.
Nếu Lâm Phong không trở về thì anh ta thật sự không biết lát nữa xảy ra sự cố nên làm thế nào?
Thậm chí vào giây phút này, Triệu Đỉnh Thiên còn hơi hối hận vì đã kéo Lâm Phong đến đây. Nếu không có người đó, mặc dù anh ta sẽ chịu thiệt thòi nhưng chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
“Làm sao đây? Có khi nào Lâm Phong thấy tình hình không ổn nên tự mình chạy trốn, để lại chúng ta ở đây làm bia đỡ đạn không?” Triệu Đỉnh Thiên không khỏi lên tiếng hỏi.
“Anh bớt nói bậy đi, anh Lâm không phải người như vậy!” Ma Lị nhíu mày trách móc.
“Tôi không biết anh ta có phải người như vậy hay không, tôi chỉ biết anh ta đã nhanh chóng rời đi ngay sau khi giết chết người của Thiên Sứ Thần Tộc, đến bây giờ cũng chưa quay lại! Với thực lực của anh ta, cho dù đi đến tận Đại Hạ thì cũng phải về đây rồi.” Triệu Đỉnh Thiên phản bác.
“Anh nói bậy!” Ma Lị ngoài miệng trách móc như vậy nhưng trong lòng cũng đã hơi rối bời, cô ta sốt ruột thầm nghĩ: Anh Lâm, rốt cuộc anh đã đi đâu vậy?
“Được rồi! Mọi chuyện đã đến nước này, chúng ta tùy cơ ứng biến thôi, hoảng loạn thì có ích gì?” Ma Dạ ngắt ngang cuộc cãi vã của hai người bọn họ.
Dù gì ông ta cũng là Cổ Tổ đời thứ ba của Ma Thần Tộc, lúc này vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Triệu Đỉnh Thiên nghe thấy vậy còn muốn lên tiếng, nhưng ngay vào lúc này, không biết anh ta đã nhìn thấy gì mà đôi mắt chợt sáng lên, vội vàng đứng dậy và kích động nói: “Tốt quá! Đó chẳng phải là đại thiếu chủ Ma Lâm của Ma Thần Tộc các người à? Nếu người đó đến rồi, cho dù không có Lâm Phong ở đây, chúng ta cũng không cần quá lo lắng nữa.”
Anh ta vừa dứt lời, Ma Dạ và Ma Lị cũng không hẹn mà cùng nhìn về nơi đó, khi nhìn thấy Ma Lâm và Trương Khởi Sơn dẫn theo một nhóm người bước vào sảnh lớn, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng, Triệu Đỉnh Thiên như một con chó cái đang động dục mà nhanh chóng chạy đến đó, ôm quyền mỉm cười nói: “Kính chào thiếu chủ Ma Lâm!”
“Cậu là?” Dĩ nhiên Ma Lâm không biết Triệu Đỉnh Thiên.
“Tôi là Triệu Đỉnh Thiên – thiếu cốc chủ của Phần Cốc ở Linh giới, trước đây tôi từng có duyên gặp anh trong lần mọi người đi thăm dò Đồng Quan.” Triệu Đỉnh Thiên vội vàng giải thích.
“Vậy à.” Ma Lâm hờ hững gật đầu.
Với thân phận của anh ta, Triệu Đỉnh Thiên cùng lắm chỉ là một con tép riu, thậm chí cả Phần Cốc cũng chẳng đáng là gì đối với anh ta.
Ba của Triệu Đỉnh Thiên còn chẳng đạt đến Độ Kiếp Cảnh, trong khi những người dưới trướng anh ta đã có đến mấy cường giả Độ Kiếp.
Dĩ nhiên Triệu Đỉnh Thiên biết thân phận của mình không thể sánh với Ma Lâm nên lập tức nhiệt tình nói: “Có lẽ thiếu chủ Ma Lâm không biết, tôi có quan hệ rất tốt với thiên kiêu Lâm Phong của Ma Thần Tộc các anh, cũng khá thân thiết với Ma Lị và Cổ Tổ đời thứ ba Ma Dạ.”
“Vừa rồi tôi còn nói chuyện phiếm với bọn họ đấy!”
Triệu Đỉnh Thiên còn nhìn sang Ma Lị và Ma Dạ ở phía sau, nở nụ cười khúm núm.
“Mau quay lại đây!”
Ma Lị và Ma Dạ nuốt nước bọt, bọn họ vội vàng ra hiệu bảo Triệu Đỉnh Thiên trở về nhưng đối phương lại không hề để tâm. Khó khăn lắm mới có một chỗ dựa, anh ta chắc chắn phải tranh thủ làm quen, đây là nguyên tắc quan trọng nhất khi lăn lộn trong giới tu chân, hơn nữa nguyên tắc này đã từng giúp anh ta tránh được rất nhiều kiếp nạn.
Ma Lâm nhìn Ma Lị và Ma Dạ rồi nhìn vào Triệu Đỉnh Thiên, hờ hững hỏi: “Cậu bảo cậu rất thân với Lâm Phong à?”
“Ha ha! Thiếu chủ vừa nhìn đã biết là một người có mắt nhìn. Đúng vậy, tôi và anh Lâm là bạn bè vào sinh ra tử đấy. Anh không biết trước đây anh ta tung hoành khắp nơi, nếu không có tôi hò reo cổ vũ ở bên cạnh thì cảnh tượng không sôi động đến vậy đâu.” Triệu Đỉnh Thiên lớn tiếng cười lên.
“Rắc!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất