“Người… Người yêu?”
Gương mặt xinh xắn của Ma Lị bỗng chốc ửng đỏ.
Cô ấy không vội đáp lời mà chỉ ngước lên liếc nhìn Lâm Phong đi bên cạnh, dáng vẻ có phần e thẹn.
“Đây không phải người yêu của tôi, chỉ là bạn thôi…”
Lâm Phong thản nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, sâu trong đáy mắt Ma Lị thoáng hiện lên nét buồn bã, nhưng rồi cô ấy nhanh chóng mỉm cười nói:
“Đúng vậy! Tôi và anh Lâm là bạn bè, là bạn bè rất rất thân đấy nhé!”
“Ra là vậy à…”
Triệu Đỉnh Thiên gật gù.
Gã thừa sức nhìn ra Ma Lị có ý với Lâm Phong, nhưng có vẻ Lâm Phong lại chẳng hề hứng thú, điều này khiến gã thấy lạ vô cùng!
Là một thằng đàn ông, sao lại có thể không thích gái đẹp chứ?
Nếu là gã, có một bé loli quyến rũ thế này chủ động bật đèn xanh thì ngu gì mà từ chối, không xơi thì phí của trời, có thiệt gì đâu mà sợ…
Lát sau, Triệu Đỉnh Thiên lại chuyển ánh mắt sang Ma Dạ, nhiệt tình hỏi:
“Vị tiền bối này khí vũ hiên ngang, chắc chắn không phải người tầm thường, không biết ngài là…?”
“Bớt nói mấy lời thừa thãi đi!”
Ma Dạ hừ lạnh một tiếng.
Một luồng khí tức kinh hoàng đặc trưng của Ma Thần tộc lập tức lan tỏa, khiến nhiệt độ trong không khí cũng giảm đi vài phần!
“Đại… đại năng Ma Thần tộc!”
Triệu Đỉnh Thiên thầm hít một hơi khí lạnh!
Luồng khí tức này quá đáng sợ, e rằng đã ở cảnh giới Đại Thừa Kỳ!
Có một vị đại năng Đại Thừa Kỳ làm người hộ đạo ư?
Thế thì bối cảnh của thanh niên kia chẳng phải sẽ bá đạo lắm sao?…
Triệu Đỉnh Thiên nhìn Lâm Phong, ánh mắt lóe lên tia sáng, thầm hô phen này gã hời to, không ngờ lại kết giao được với một vị thiên tài cái thế của Ma Thần tộc!
Có thể sở hữu một người hộ đạo cấp bậc Đại Thừa Kỳ, thân phận của đối phương trong Ma Thần tộc chắc chắn cực kỳ cao!
Bảo sao tên đó lại ngông cuồng kiêu ngạo đến thế, dám cà khịa cả Phần Cốc.
Nếu có Ma Thần tộc chống lưng thì chẳng có gì lạ!
Phần Cốc tuy mạnh, nhưng so với Ma Thần tộc, vẫn còn kém quá xa…
“Hô hô, là do tôi lắm lời, do tôi lắm lời, xin tiền bối bớt giận!”
Triệu Đỉnh Thiên cười hề hề.
“Thằng nhóc nhà ngươi thực lực thì không ra gì, nhưng cũng biết điều đấy!”
Ma Dạ nói.
“Tiền bối quá khen rồi ạ!”
Triệu Đỉnh Thiên tỏ vẻ mừng rỡ như được sủng ái.
Ma Dạ gật đầu, không nói gì thêm.
Lâm Phong đứng bên cạnh đương nhiên không biết những suy nghĩ trong đầu Triệu Đỉnh Thiên, nếu biết, chắc anh cười đến chết mất.
Làm gì có chuyện anh là thiên tài của Ma Thần tộc chứ?
Nhóm bốn thiên tài của Ma Thần tộc là Ma Chuẩn, Ma Khung, Ma Tú và Ma Lâm đều hận không thể xé xác anh ra ấy…
…
Khoảng mười phút sau, bốn người Lâm Phong đã đến trước một tòa kiến trúc cổ.
Tòa kiến trúc này rõ ràng mới được dựng lên cách đây không lâu, nhưng diện tích lại cực lớn, phải đến mấy nghìn mét vuông, toàn bộ đều được xây bằng những thân cây có đường kính lớn hơn một mét, trông vô cùng hoành tráng!
Trước cửa ngôi nhà gỗ, có hai thanh niên đứng ở hai bên, rõ ràng là lính gác.
“Đến nơi rồi! Nếu tôi đoán không lầm thì một lát nữa Đại hội Quan tài đồng sẽ bắt đầu! Chúng ta chỉ cần lẻn vào là được!”
Triệu Đỉnh Thiên ghé tai nói nhỏ với Ma Dạ.
Sau khi chứng kiến thực lực hùng mạnh của Ma Dạ, gã đã coi ông ta là người chủ chốt trong nhóm bốn người!
Ai ngờ lúc này Ma Dạ lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Phong, điều này khiến gã vô cùng kinh ngạc, cũng càng đánh giá cao Lâm Phong hơn.
Trong lòng thầm nghĩ, Lâm Phong chắc chắn là siêu cấp thiên tài của Ma Thần tộc, đến cả tu giả Đại Thừa Kỳ cũng phải răm rắp nghe theo!
“Sao phải lẻn vào?”
Lâm Phong lên tiếng hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất