“Bất kể Ngũ sư huynh sống chết ra sao, mình cũng phải xông vào bí cảnh này một chuyến!”
Lâm Phong thầm nhủ.
Ngay lúc này, một tiếng cười khẩy chợt vang lên:
“Ha ha, không biết người anh em kia là thần thánh phương nào vậy nhỉ?”
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy một thanh niên mặt đẹp như tạc tượng, trên người mặc một bộ hồng sam đang ung dung bước tới.
Phía sau gã thanh niên còn có một tên thuộc hạ đi theo.
Nhìn tên thuộc hạ đó cũng chẳng phải dạng tầm thường, bước chân vững chãi, khí tức hùng hậu, linh khí trong cơ thể gần như đặc quánh lại, sắp tràn cả ra ngoài…
“Hít—! Kia chẳng phải là Thiếu cốc chủ của Phần Cốc ở Linh Giới, Triệu Đỉnh Thiên hay sao!? Đó cũng là một cường giả siêu thâm độc đấy!”
“Phần Cốc là một đại tông môn ở Linh Giới, thực lực chỉ đứng sau Nhất Miếu, Nhị Tông, Tam Môn, Tứ Tộc, Ngũ Thánh Địa! Cốc chủ của họ là một cường giả Đại Thừa đỉnh phong, còn Triệu Đỉnh Thiên là con trai của ông ta, nghe đồn thực lực đã đạt tới Hợp Thể cảnh trung kỳ rồi!”
“Triệu Đỉnh Thiên tới đây làm gì? Lẽ nào…”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, tiết lộ thân phận của kẻ vừa đến.
Ma Lị tỏ ra cảnh giác, còn Ma Dạ thì lại có vẻ khá thờ ơ.
Đừng nhìn dáng vẻ thảm hại của ông ta lúc này, dù sao ông ta cũng là Cổ tổ của Ma Thần Tộc, một tu giả Đại Thừa sơ kỳ, đám tiểu bối choai choai này vẫn chưa đủ tuổi để lọt vào mắt xanh của ông ta!
“Thiếu cốc chủ Phần Cốc?”
Lâm Phong ngẫm nghĩ một chút.
Anh nhớ, trước đây anh từng ở trong bí cảnh Tây Hải, giết một tên đệ tử chân truyền của Phần Cốc ở Linh Giới, hình như tên là Triệu Viêm gì đó, không biết có quan hệ gì với vị Thiếu cốc chủ này không?
“Có chuyện gì à?”
Lâm Phong nhìn Triệu Đỉnh Thiên đã bước tới gần, thản nhiên hỏi.
“Ha ha, người anh em cứ bình tĩnh! Xin tự giới thiệu trước, tôi là Triệu Đỉnh Thiên, Thiếu cốc chủ của Phần Cốc ở Linh Giới. Cả đời này tôi thích nhất là được kết giao với anh hùng bốn bể, đặc biệt là những thiên tài có thực lực mạnh mẽ như người anh em đấy!”
Triệu Đỉnh Thiên cười nói.
“Vậy à? Thế anh có quen Triệu Viêm không?”
Lâm Phong hỏi.
“Ủa? Người anh em cũng quen em họ tôi à, chẳng lẽ anh là bạn của nó?”
Triệu Đỉnh Thiên nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trở nên âm trầm:
“Cách đây không lâu, em họ tôi đến bí cảnh Tây Hải ở Vùng Đất Bỏ Hoang để rèn luyện, nhưng đi rồi không thấy về, đến giờ vẫn bặt vô âm tín, tám phần là đã gặp chuyện chẳng lành rồi…”
“Anh đoán đúng rồi đấy! Thằng em họ của anh bị tôi xử đẹp rồi!”
Lâm Phong đáp.
Lời vừa dứt, cả khu chợ đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.
Ngay cả Ma Lị và Ma Dạ cũng phải há hốc mồm, cảm thấy đầu óc ong ong.
“Người anh em, anh đang đùa với tôi đấy à?”
Sắc mặt Triệu Đỉnh Thiên có chút sa sầm.
“Anh thấy tôi giống mấy người thích đùa lắm sao?” Lâm Phong mỉm cười.
Có là có, không là không!
Lâm Phong và Phần Cốc đúng là có thù, chẳng cần phải nói dối làm gì…
Triệu Đỉnh Thiên nghe vậy thì nhíu chặt mày, không nói gì thêm.
Thế nhưng tên thuộc hạ sau lưng gã lại cười lạnh một tiếng, nói:
“Nếu những gì mày nói là thật, vậy thì hôm nay mày đừng hòng rời khỏi đây! Chưa có ai dám giết đệ tử chân truyền của Phần Cốc bọn tao mà có thể toàn mạng sống sót! Nhất là cái loại dám nghênh ngang khiêu khích ngay trước mặt như mày!”
Bốp!
Lâm Phong tung một cái tát, đánh tên thuộc hạ kia thành một bãi sương máu!
“Xoạt~”
Sương máu bắn tung tóe giữa không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, nhuộm đỏ cả một vùng đất lạnh lẽo…
“Bình thường mấy thằng hay làm màu trước mặt tao, cũng phải chết!”
Lâm Phong lạnh nhạt nói.
Vãi chưởng!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất