Thanh niên trước mắt này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại mạnh đến thế, có thể dễ dàng hóa giải mọi đòn tấn công của lão!
“Tôi hết kiên nhẫn chơi với ông rồi! Hỏi ông lần cuối, cái túi Âm Dương Càn Khôn này ông lấy ở đâu ra?”
Lâm Phong hỏi, vẻ mặt cực kỳ vô cảm.
“Vù!”
Thần Toán Tử không trả lời, cả người hóa thành một làn khói xanh biến mất tại chỗ, định bụng tẩu thoát!
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Lâm Phong vung tay vào hư không, lôi Thần Toán Tử từ trong không gian vô định ra ngoài!
Giờ phút này, sắc mặt Thần Toán Tử trắng bệch như tờ giấy, không dám giãy giụa nữa, vội vàng run giọng cầu xin:
“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!! Là tôi có mắt không tròng, xin ngài tha cho tôi một mạng! Bất kể ngài muốn hỏi gì, tôi đều thành thật trả lời!”
“Ông còn muốn tôi phải nhắc lại à?”
Lâm Phong hỏi.
Thần Toán Tử do dự một lúc rồi run rẩy đáp:
“Pháp bảo này là do tôi nhặt được trong một bí cảnh ở Băng Xuyên Tuyết Nguyên, tôi thật sự không biết đó là đồ của sư huynh ngài. Nếu sớm biết, có cho vàng tôi cũng không dám nhặt!”
“Bí cảnh?”
Lâm Phong nhíu mày.
“Đúng vậy! Bí cảnh đó có lẽ là nơi chôn cất của một vị tư tế Băng Tuyết Tộc. Ngài cũng biết đấy, những người tu luyện Thiên Cơ Toán Thuật như chúng tôi cũng rất hứng thú với Tế Tự Thuật, nên tôi mới vào trong đó…”
Thần Toán Tử giải thích.
“Bí cảnh đó ở đâu?”
Lâm Phong tiếp tục hỏi.
Thần Toán Tử liếc nhìn xung quanh, sau đó ghé vào tai Lâm Phong thì thầm một địa chỉ…
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Thần Toán Tử, không nói lời nào.
Anh đâu phải thằng ngốc!
Chỉ cần nhìn qua là biết lời của Thần Toán Tử chẳng đáng tin chút nào!
“Tiền bối, tôi xin lấy đạo tâm của mình ra thề, những gì tôi nói đều là sự thật! Nếu có nửa lời gian dối, nguyện bị trời giáng sấm sét đánh chết, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Thần Toán Tử vội vàng phát lời thề độc.
Nghe vậy, Lâm Phong mới tin đến tám, chín phần.
Bởi đối với người tu hành, lấy đạo tâm ra thề là một lời thề cực kỳ cay độc. Nó tương đương với việc đặt cược cả tiền đồ của mình vào đó. Nếu nói dối, sau này khi độ thiên kiếp sẽ sinh ra tâm ma vô cùng khủng khiếp, gần như không thể sống sót!
Thần Toán Tử thấy sắc mặt Lâm Phong dịu đi, trái tim đang treo lơ lửng của lão cũng hạ xuống quá nửa. Lão lại bắt đầu cười thầm trong bụng.
Những gì lão nói đúng là sự thật!
Nhưng có một chuyện lão đã giấu nhẹm đi: trong bí cảnh đó có một Lực lượng Nguyền Rủa cực kỳ kinh khủng. Lão cũng phải nhờ vào Thiên Cơ Toán Thuật, tính toán trước được nguy hiểm mới may mắn thoát chết!
Cho nên, chỉ cần Lâm Phong dám bước vào đó, gần như chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!
“Tiền bối, những gì ngài hỏi tôi đều đã nói hết, có thể thả tôi ra được chưa ạ?”
Thần Toán Tử nở một nụ cười nịnh nọt.
“Được thôi!”
Lâm Phong buông Thần Toán Tử ra.
Thần Toán Tử mừng như điên, vội vàng quay người bỏ chạy, muốn rời khỏi chốn thị phi này càng xa càng tốt!
Nhưng đúng lúc đó.
Lâm Phong vỗ nhẹ một cái vào lưng Thần Toán Tử.
“Bốp!”
Thần Toán Tử còn chưa kịp phản ứng, đã bị một chưởng đánh cho tan thành một đám sương máu!
Chứng kiến cảnh tượng này, cả hiện trường chìm trong tĩnh lặng!
Thần Toán Tử hung danh lừng lẫy, cứ thế bị một chưởng đánh chết?
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt tràn đầy kính sợ…
Xem ra Băng Xuyên Tuyết Nguyên lại có thêm một cường giả ghé thăm rồi!
Cũng có người cảm thấy Lâm Phong trông hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
“Anh Lâm, không phải anh đã hứa sẽ thả ông ta ra sao?”
Ma Lị bước đến gần, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi có thả ông ta ra rồi còn gì?”
Lâm Phong hỏi ngược lại.
Ma Lị nghe vậy thì ngẩn người.
Nghĩ kỹ lại, hình như đúng là vậy thật, anh Lâm đúng là đã buông tay thả Thần Toán Tử ra rồi…
Lâm Phong không để ý đến Ma Lị nữa, mà hướng ánh mắt về phía lối vào Băng Xuyên Tuyết Nguyên ở đằng xa…
Bí cảnh tế tự của Băng Tuyết Tộc ư…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất