Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Muốn gặp Vương Gia rất khó a!!!

Ngồi nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, Vương Tử Lăng nhớ lại bản thân lúc chưa xuyên không cũng xinh đẹp thế, chỉ là phải bôi đen nhem nhuốt để không bị người khác dòm ngó.

Chỉ có điều chất giọng nàng quá đỗi ngọt ngào, sao có thể chanh chua hung hăng vậy chứ, thật hoang phí.

"Năm nay ta bao nhiêu tuổi?"

Xuân An vừa chải tóc vừa cười vui vẻ: "Năm nay vương phi đã 17 tuổi rồi ạ."

Vương Tử Lăng sặc một cái trố mắt nhìn, 17 tuổi đã lấy chồng rồi ư? Tuổi này ta còn bận lang thang kiếm sống đó.

Lẽ nào kiếp trước ta tích quá nhiều công đức hay do trước đây ta đã chịu đủ khổ nên giờ được ông trời thương xót cho món hời cực lớn.

Có người hầu kẻ hạ, có nhà cao của quý, có món ngon vật lạ, có cả gia đình yêu thương mình.

Nhưng hiện tại chủ thể này quá xấu xa, nếu mình không nhanh lấy lại hình tượng tốt thì coi như mèo lại hoàn mèo.

Đâu phải ai sống trong sung sướng cũng biết bản thân sung sướng đâu, phải trãi qua khổ sở như nàng mới hiểu được cuộc sống hiện tại quý báu đến mức nào.

"Trên mặt ta dính gì sao?" - Vương Tử Lăng nhìn vào gương thấy họ cứ nhìn mình chằm chằm không khỏi khó hiểu.

Một người bỗng dưng thay đổi không phải tốt hơn sao?

"Không có ạ, vương phi rất xinh đẹp." - Thuý Quỳnh vui vẻ lựa chọn trâm cài.

Vương Tử Lăng cười tươi: "Sau này gọi ta là tỷ tỷ hoặc tiểu thư cũng được, không cần một tiếng vương phi hai tiếng vương phi đâu."

Người này nhìn người kia lắc đầu, Xuân An thấp giọng: "Không được đâu vương phi, thân phận hiện tại của người rất khác biệt."

Trước đây nàng rất ghét khi nghe người khác gọi mình như thế, mỗi lần nghe liền ném đồ tứ tung nhưng luật lệ không thể làm trái.

Tưởng đâu đã thay tâm đổi tính nào ngờ vẫn như xưa, vẫn rất ghét chức vị vương phi ngàn người ao ước này.

Nhìn họ mang trên mặt vẻ bất đắt dĩ kèm sợ sệt, nàng phất tay: "Tuỳ mọi người, gọi sao cũng được."

Một tiếng sau.

Vương Tử Lăng mệt nhoài, sĩ khí hào hùng khi nãy biệt tâm biệt tích.

"Có thể mặc bộ nào khác nhẹ hơn mỏng hơn không?"

Xuân An lắc đầu: "Vương phi muốn thật đẹp thì đây chính là bộ đẹp nhất đó ạ, người cố gắng một chút sẽ quen thôi."

Y phục của nàng rất rườm rà, một bộ y phục mỏng bên trong, bên ngoài có thêm một bộ lụa đỏ, ngoài hơn lại thêm một lớp lụa mỏng màu hồng nhạt, eo được thắt đai bó sát treo một chiếc túi hơm hương hoa hồng, phần trên ngực lộ ra mảng thịt khá to, nhìn vào liền biết cố ý cho người khác ngắm.

Bên ngoài lại thêm một lớp áo choàng màu hồng nhạt thêu hoa văn ánh mây trời.

Vương Tử Lăng lắc đầu, cổ nàng muốn trẹo vì số trang sức trên đầu: "Ta sắp gãy cổ rồi, cắm gì mà lắm vậy, có bao nhiêu vàng bạc ngươi đều châm lên đầu ta hết sao?"

Đầu nàng giống như bia lên tiễn, chi chít nào là trâm và trâm, nhìn kĩ lại rất đẹp nhưng quá lố lăng rồi.

"Không phải bình thường người đều thích như vậy sao?" - Xuân An nhìn trong gương mỉm cười: "Rất đẹp đó vương phi."

Vương Tử Lăng lần đầu thấy cảnh này, trước nay đầu tóc luôn búi gọn, quần áo chỉ có áo thun và quần kaki, nào có mặc nhiều lớp nhiều chi tiết rườm rà vậy đâu.

Chủ cũ thật biết đày đoạ bản thân mình á.

Nàng ngồi vào ghế gở hết đống trang sức trên đầu xuống chỉ chừa mỗi cây trâm ngọc màu hồng, một chiếc trâm hình hoa hồng và một chiếc trâm cài cùng màu, nhìn đơn giản lại hợp với bộ y phục hiện tại, trông nhẹ nhõm mà không kém phần quý phái.

Thay luôn bộ y phục mới rất đơn giản chỉ với một lớp áo hồng và áo khoác đỏ thêu hoa.

"Thế này trông đẹp hơn không?" - Nàng tự xoay người trước gương mỉm cười.

Xuân An gật đầu: "Vương phi xinh đẹp nhất."

"Đi, chúng ta tìm vương gia." - Vương Tử Lăng hùng hồn đi trước.

Xuân An chạy theo gọi hớt ha hớt hãi: "Vương phi, khoan đã, người quên mang hài."

Nàng đứng lại kéo váy lên xem thử, quên mất ở đây không phải nhà mình, không thể tuỳ tiện mang chân trần chạy khắp nơi.

Đôi hài cao tận 7 phân rất khó đi, huống hồ từ trước đến nay Vương Tử Lăng này chưa từng đi giày cao.

Bộ dạng nàng đi tập tễnh như trẻ nhỏ tập bước đi trông rất hài hước.

"Trời ơi, muốn đi gặp vương gia mà phải qua biết bao nhiêu cửa ải, mệt chết rồi, khi nào đến nơi vậy Xuân An?" - Vương Tử Lăng từng bước chập chững đi trên hành lang, người hầu ai nấy nép sát vào tường chỉ sợ chướng mắt vị Vương Phi này lại chuốc hoạ vào thân.

Biệt phủ của Vương Gia nói lớn thì không hoành tráng như trong cung nhưng nếu muốn đi hết cũng phải mất một hai ngày.

"Một lát nữa thôi, người cố lên." - Xuân An dìu tay nàng, Thuý Quỳnh một bên còn lại.

eyJpdiI6IkxpWnVTbDlGOTdjQlF6eFQ0T21VRHc9PSIsInZhbHVlIjoidzJRaTVRd2R1NmRCRDJ5WXBVMjJ6OXFIZHBPblpoQ1dBXC9qbVYrXC82SGpjQlZMQkdwVnFRNWN2QlYwbnppQVwvSXAyQk43OUhWcUdxc3Nudk9reWhCZjdpYVd3Sk1YN3BFa240T2xNdEZDNFlkaERyNkhmOFhKY3JOdWVkcSs5ZEN2VFpQenhvdzhTcDhYN1hjZmVTaTFXZlpJTkc3WDZ4NXU2YmhhSXNuc2RjRUtDaUxFaGRCemtuZWFxXC92SDJ6a0hvTU11M1NrNXQyaUFzQlFDMlQ5dndjN3kzUk9SQ2NOdmNmWlNheTdVUE5HS2s2SXRIZXFmampTQUJicklUWnciLCJtYWMiOiIyYWFmYTNhZDEzMTc0MGZlOWJhZDJiZjg0ZWZhMzhlMzE4ZmQwMDA5YzJkYmQ0NjRiNGNlZThhNTdhOGI1ZThjIn0=
eyJpdiI6IjVSdFB3TldrV0lmeElGbllpaXNZdlE9PSIsInZhbHVlIjoiNWFGSmhtVmRjVXVwajhWR0JZNUN0aGgwVmJrMTFhSTJmS0JLazV6Yk9pRjNPU3BKXC9kR2RsTFkxVStIQ2FaYWZzZllcLzRcL2FBczBXaldTbnJ1WnRLdkZ6NE8rdm9iazNyZDlIRTg2UFNlc3RQbWNhOG9HZlwvRlwvQlwvRjU4VXRvRE1Zc1VMMHVEZHpmUzRVRWQ2WDZSVFVxTVVoRjkxeHo5XC9QTkR5eUlwaW5pcXJXR2JVakdzWTdJM3k0WFFlb2dhMlJqN1ZaMUVWR0VLRzc4SlF3TW00a0NoWStYZVltQk4xYmJPc2NxVkJBem9iNzQwVEdabzc5b2hvcEFlT3NPd1NxeGFEZzR0N2Y0bGdZOWpBRVJ3bVpYdDJsZWZITTdCNEZDN1RpcTdUY1lmQVZcL0JYcXgrUEszZlwvZGpITkd3Wndxb1BLdHNkM2ZUUTFYdEJBS1ZaZDR4M3RhOHl1ZUd4TktSOUo3Skd2UnRBUXdmdlhNYzkwM3FXNXdIKzlQdXpzN0Z1c0JUK1NET01DUXdMeG1qMmg5K055KzRiZnJlUEhkbzdSNVBMNndrOXk2azI4UUtsUTlOVVk0Mm1mVVV0RmlnNTQxcTRDXC9vS3dMMWNCTytUNGxLN1dzcDVsNXhhcFhkUlFDYis4S21tUWhHandlT29CZmZkcVJMTzVzMHRnUjgyZXYxRmZ1enNzRjhjYXppQlMrUT09IiwibWFjIjoiZDY4MDc2NWFhYTk1MThjYjNhMzAyOTI1NTE1NGNlOTczMTYzZGQ5NDNmMTdkZjc5YjY1ZDNkNThiYzgyYWJkYSJ9

 

Ads
';
Advertisement