Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Vương Gia, ta đến đây!!!

Còn có trước đây nghe không ít người kể về truyện xuyên không, không phải lần nào cũng có kí ức ùa về cho nhân vật chính phân biệt ai thiện ai ác, ai phe ta ai phe địch sao?

Sao đầu óc ta trống rỗng vậy??? Lẽ nào té nước úng não mất rồi.

Lê Tất Thất, à không là Vương Tử Lăng vỗ vỗ đầu mình xem có nhớ được gì không.

"Vương phi, người đau đầu sao?" Người hầu rối rít đến ngăn tay nàng lại.

Vương Tử Lăng lắc đầu phủi tay cô nàng ra: "Không phải, sao ta không nhớ ra gì hết."

Nói xong trùm kín chăn nằm suy nghĩ, "ta không còn là Lê Tất Thất nữa, hiện tại là Vương Tử Lăng, chuyện này không thể thay đổi được, xem như nhặt được món hời... nhưng khoan."

Vương Tử Lăng mở toang nhìn chằm chằm người hầu bên giường, bốn người hầu đứng xung quanh cũng giật mình.

Ai nấy sững sờ nhìn từng cử chỉ hành động bất thường của nàng.

"Ngươi tên gì?" - Vương Tử Lăng nghiền ngẫm thật lâu mới lên tiếng.

Người hầu rụt rè đáp: "Nô tì Xuân An là nô tì thân cận bên cạnh người từ trước, kia là Thuý Quỳnh, kia là Như Như hai người này cũng do lão gia cho đi theo để hầu hạ người, kia là Lộ Tuyền và Lộ Tâm được phủ vương gia cấp cho."

Nói đến đây Xuân An lại than thở: "Nếu theo đúng lý thì người phải được thêm 3 người nữa."

Vương Tử Lăng không quan tâm lời than thở, thắc mắc ngó xung quanh: "Ở đây bị ma ám sao?"

Xuân An giật mình lắc đầu: "Làm gì có, Vương phi người nghe ai nói."

Nàng lắc đầu: "Ta thấy tên thái y lúc nãy chạy nhanh hơn gặp ma nên thắc mắc."

"Cái đó, những người đó lương tâm bị chó mang đi hết rồi." - Xuân An vò vò ngón tay, mắt đỏ hoe.

Vương Tử Lăng ngồi dậy xếp bằng đối diện năm người họ, từ tốn bảo: "Hiện tại ta đã quên mất trước đây bản thân ta thế nào, đến cả phụ mẫu cũng không nhớ, các ngươi lần lượt kể tóm tắt cho ta nghe, Xuân An nghe ta hỏi."

"Có nô tì." - Xuân An cúi đầu trịnh trọng.

"Trước đây ta là người như thế nào?"

Xuân An cúi đầu không dám ngẩng lên: "Cái này nô tì không dám nói."

Vương Tử Lăng kiên định: "Ta lệnh cho ngươi nói."

"Vương phi...."

"Nói."

Xuân An giật mình nhắm mắt: "Vương phi rất hung dữ và ngông cuồng, luôn ỷ mình là con của binh bộ thượng thư nên hống hách, lão gia và phu nhân hết mực cưng chiều người vì người xinh đẹp nhất trong tất cả tỷ muội và rất có tài, cầm kì thi hoạ đều thông thạo nhưng vì lẽ đó nên rất kiêu căng, ca ca và tỷ tỷ cũng chẳng chịu nổi tính của người, các huynh đệ tỷ muội con của thê thiếp trong phủ đều rất ghét người, còn có...."

"Còn gì nữa?" - Vương Tử Lăng thẫn thờ, trước đây nhân vật này xấu tính thế sao trời, đến người nhà còn chẳng ưa, vậy người ngoài?

Xuân An lắc đầu không dám nói.

"Ngươi nói, Thuý Quỳnh." - Vương Tử Lăng xoay mặt sang Thuý Quỳnh.

Thuý Quỳnh là người thẳng tính, có sao nói vậy: "Người luôn mang lòng ái mộ hoàng đế Chính Hiến nên luôn tìm cách để vào cung làm phi nhưng do lão gia sợ việc tranh đấu chốn thâm cung nên một mực ngăn cản gả người vào phủ Vương Gia để tránh xa cung đình."

"Cũng vì chuyện đó mà người đã cãi nhau một trận rất lớn với lão gia còn đòi sống đòi chết, từ lúc về Vương Phủ đến nay chỉ vỏn vẹn một tháng mà người đã nhảy hồ tự tử 7 lần, lần này may có người cứu kịp, nếu không...." - Thuý Quỳnh ấp úng.

Vương Tử Lăng chỉ thắc mắc hỏi: "Tránh xa cung đình vậy chúng ta ở đâu?"

Như Như tiếp lời: "Chuyện là Vương Gia nhà chúng ta chiến công rất hiển hách nên tiên đế đã phong ngài ấy làm Quận Vương, hiệu là An Định Quận Vương trấn giữ vùng Nam Thành và lệnh cho hoàng đế hiện tại không được động phạm đến ngài ấy và con cháu ngài, cũng có nói rằng Vương Gia chúng ta phải một lòng phò tá hoàng đế không được có tư riêng nên hiện tại chúng ta cách hoàng thành 3 ngày đi đường, khá xa đó Vương Phi."

(P/s: Mình nhớ ngày xưa hoàng thân phong hiệu thường không gọi thẳng tên để tránh người dưới gọi thẳng tên gây bất kính nên mình mới sửa từ Lập Vân Quận Vương thành An Định Quận Vương, nếu sai sót mọi người góp ý nha!!!)

Lộ Tuyền nhỏ giọng, nghe có vẻ rất uất ức: "Dù người luôn một lòng muốn gả cho hoàng đế nhưng vương gia nhà chúng ta vẫn luôn nhẫn nhịn hết mực chưa từng làm gì tổn hại người, vậy mà người luôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ chán chường trước mặt ngài ấy còn khinh ra mặt, hơn nữa... Người lại tìm thiếp thân cho ngài ấy."

"Vì chuyện này mà từ đó vương gia cũng chẳng thèm đoái hoài đến người nữa, quá đáng hơn là..."

"Sao?" - Vương Tử Lăng tò mò.

"Hoàng hậu ban hôn cháu gái mình cho vương gia, người không ngăn cản ngược lại tiếp tay cho giặc chuốc thuốc ngài ấy, trước đây mỗi lần vương phi tự tử vương gia đều túc trực bên cạnh nhưng từ lần ấy... hic hic... Vương gia đã sủng ái người khác nên thái y cũng chẳng thèm nịnh nọt người mà chỉ biết chạy trốn." Lộ Tâm thút thít nhỏ giọng.

Vương Tử Lăng cau mặt nhăn mày, chủ nhân này bị ấm đầu hay thiếu não vậy.

"Còn gì nữa?" - Vương Tử Lăng hỏi tiếp, bí sử của bản thân còn ly kỳ hơn phim kinh dị.

"Bên cạnh người vốn dĩ có 8 người hầu nhưng do tính tình người quá cáu gắt, hay mắng chửi còn đánh đập nên vương gia đã cắt bớt người qua cho phủ khác." Xuân An cúi đầu.

Vương Tử Lăng xua tay: "Ta chẳng quan tâm chuyện đó, trước đây ta xấu tính thế vậy sao các ngươi vẫn đi theo ta?"

Năm người nhìn nhau xong lại cúi đầu: "Chúng nô tì biết người chỉ nóng giận tức thời nên..."

Nàng cười tươi xua tay: "Ta hứa sau này không như thế nữa, sẽ cố gắng làm một vương phi hiền hậu điềm đạm, hơn hết là sẽ yêu quý các em, yên tâm yên tâm."

Năm người khó hiểu nhìn nhau, nếu theo lẽ thường vương phi khi tỉnh dậy sẽ đánh đập bọn họ vì đã cứu người còn bày ra bộ mặt như ai lấy hết của, nhịn ăn nhịn uống mấy ngày, sao lần này lại dùng giọng điệu nhỏ nhẹ ngọt ngào thế nói chuyện.

Cắt ngang dòng suy nghĩ của họ, nàng lại hỏi: "Vậy vương gia các ngươi đâu?"

"Ngài ấy có lẽ đang bận chuyện công vụ." - Xuân An cố tránh né ánh mắt nàng.

eyJpdiI6Ink3aU1Geng5akkyT2NRYlR0MDlqSHc9PSIsInZhbHVlIjoiSDBrNm9qV1p6MUhoNENZR3R0UkZ2NTZGWEFLVG1cL0tvY0VNRGdMaTlvWkFUbVRXVmhucW0raW0xdE5XXC9GWmNMc28wOG5zNk1sZ3NPVmg1NE5TU05mRWtcL3pCZ1wvZDJcL1BvanczeDNNUnVvclwvOEdwamZ3RkJtWTZ3NXpxQ0o3VGdJOHZZYlhKbHdiRzBRUDFVN2w3QzkwK1hOR0xUKzVmamVQa3llRnd2NHRKaGNNTVoxTUVEd3lBNnF6dGZrR0QwdkdubHhLTGsrV1wvUHhGbFwveDZiWXNxM1wvV1QyUjduSVBhR09ldm4yZWJ4NjVFMGI0VTlmT2xYUWRkRlVmU3dabUVFMmhjSXVHZ1JvQzNXR0M0bEcwU3lUNTBNYnc3UzhHbFhibm1sRFErZTdLMlJUQytycXJTWUU5eWdTb3poem1Ba3l3QXg0WHVaa0RoUXAzU2JkQ1JpR2FzbHlzaXp2RVlxcURwa1hHZFwvVVdtOFBTc04zUDFhVVNIbTRtVnJ3bmFKQ1FmamVHb2lsSHc5NytLSGUrQytVY05JOUJNMm8rbHdpVVNBa0lJRGM2YU41Nlg0VzlPcEdDSVRKcWNUdER5enBWaW5xRkliMkM3ZDBtWjFGc3pRPT0iLCJtYWMiOiIzODU5YmVlMGI0MjJiNGMzZDIyNTlkNzIzNDZjM2U1MDc0YjgyOGU4YTBmZmZhNTI4NjFhMDI5MDljZjg4NWNjIn0=
eyJpdiI6IkVsRmF1UjdqdUtxQ1wvR2FlWk94TENBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNjS3BiSnByTVZnTE83Uko0M05TeFcwaGRqRWowc3liM044b3pLVW5cL2V1RFJxMDN2SmZySW5DU2prQm5SM3gyZFdsTExnYllXblZhVVlCMnhJNk5FWFBqZVV1MEgrMmFqN0xaZDdRTDlSRVp4TFlac3l4YXR3K2lvcUlqallSeDhuUTYzXC9sOTg0T2Nob09jNW91Y2tUZ2xHRkJKS1wvZmV2bCt2QzhnRE1pYWZRWkg2bEpuRFNkaHFFY2oybUU0bGNyTG82ajc1Z2QrWEJkMmNBcVAyNmhKYWIrQWxJanpMbmRrVm5HS3RcL2xlKzN3UnBpaEtzMlRoUDZJeTJQdHNEN2JJaEhoQ2RcL0ppR3F2SjVqS01pWlcrclhUVmRHRnBtWEg0QU9JS3RnT1JxYk1CcURKYWJ1b1d1cEFhM3dMYlo5TXNITHQ1UTgzaUlISnF3T1RhaFNWUFwvSnpSY2l1ZWtQUFRYRmc3SU5OUVBqK3o2Tk56YnN2ZlpFSXdFXC9PKzVPQjZWTnB3ODdxNGF4dUphWUZGVlNkWUUya1hjb0xuOG5HSU9jN2lmNDUrSTNLRkUwc2I1Um4yZTY2TUJ4XC9uVWFvK2dEY0QwOTUwb0NpQmtkWmNsaFI3Q2J5YlwvcGZCZFpJRzNpNHlocW4rdDlnY0tGSGd0UG96NFVxRHhQVmxMclJXYVJHVnJKWEQ4ckU3SFVJWVNqZz09IiwibWFjIjoiZTRkZjY2YjUyZTNjY2JiNGVlODNkMzZlNDNmYjk4N2NjZGRmN2IwYjUwZWUwZDM5NjgzMWZjNzY2MTk5NmFiOCJ9

 

Ads
';
Advertisement