Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Tình địch xuất hiện

"Tướng công... Có chuyện gì sao?" - Vương Tử Lăng lắp bắp nói khẽ, nàng sợ động mạnh sẽ thất bại thêm lần nữa.

"Ta nghe có tiếng hét." - Gia Cát Lập Vân khựng người đứng thẳng dậy: "Nàng đang làm gì?"

Qua vài giây, Vương Tử Lăng lấy lại tư thế chầm chậm bước lên ghế, vừa đi vừa nói: "Thiếp đang tập đi đứng theo kiểu đoan trang hiền thục, Xuân An lo thiếp ngã nên mới hét lên thế thôi."

Gia Cát Lập Vân nhìn xung quanh đánh giá, hoá ra chén dĩa không thấy trả về là do nó không còn giá trị để hoàn trả nữa: "Nàng tập giữa bộn bề bể nát vậy ư?"

Vương Tử Lăng cười hì hì: "Học tập vốn là quá trình gian nan mà tướng công, chàng xem thiếp đã tập bốn ngày đi đã thẳng và nhẹ nhàng hơn nhiều rồi nè."

Đôi mắt biết cười của nàng híp lại, tựa như cánh hoa mùa xuân đang hé nở, chân bước tới phía trước do không chú ý nên mất thăng bằng ngã sang một bên.

"Aaaa."

Phía dưới toàn muyễn, nếu rơi trúng thì da thịt không lành lặn, nhan sắc cũng đừng hòng giữ aaa.

Vương Tử Lăng quơ tay múa chân tìm điểm tựa để bấu víu nhưng không có, nàng lực bất tòng tâm hét trong vô vọng.

Xuân An chạy đến nhưng do hướng ngã trái nghịch với cô nàng: "Vương phi...."

May thay có người kịp thời ôm nàng bay lên cao rồi đáp xuống một nơi an toàn hơn.

Trong lòng Vương Tử Lăng thầm cảm ơn mười phương chư phật luôn phù hộ cho nàng thoát khỏi nạn kiếp.

"Nàng không sao chứ?"

Vương Tử Lăng sửng sốt, dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt mở to hết cỡ nhìn người đối diện, trong thâm tâm nàng luôn nghĩ người đón được mình là Gia Cát Lập Vân nhưng giọng nói lẫn hương thơm, không phải chàng.

Người nam nhân đối diện tầm khoảng 25 26 tuổi, trạc tuổi Gia Cát Lập Vân, gương mặt rất khôi ngô tuấn tú đang nở nụ cười yêu chiều, mái tóc búi cao xoã vài sợi phía trước trông thật lãng tử, đôi mắt nhu tình làm nàng thoáng lay động, người này là ai?

Nàng ngơ người không đáp lời cũng không nhúc nhích.

Gia Cát Lập Vân kéo nàng ra khỏi vòng tay người đó, theo đà xoay mấy vòng lại ngã vào lồng ngực tướng công mình, hương thơm quen thuộc đây rồi, cảm giác an toàn biết bao.

Nếu nói họ là đại gia thì nàng chính là kiều nữ, hết trong vòng tay ông lớn này đến ngã vào lòng vị lãnh đạo khác.

"Nàng không sao chứ?"

"Thiếp không sao?" - Nàng lắc đầu, mắt vẫn nhìn người kia chằm chằm.

"Ta mới đi đánh trận mấy tháng, vậy mà Lăng Nhi đã không nhận ra ta ư?" - Người nam nhân vẫn cười tươi nhìn nàng.

Nghe nói thế Vương Tử Lăng mới nhận ra, làn da bánh mật và nét già trước tuổi đó là do gió bụi nơi sa trường rèn đúc thành, nhưng nàng và hắn có quen nhau ư, nàng lắp bắp: "Ta..."

Vương Tử Lăng giương ánh mắt cầu cứu nhưng Xuân An đứng bên cạnh chỉ biết loay hoay tìm đường xoay sở, chẳng biết làm cách nào tách hai người ra để chen vào.

"Ta sao có thể không nhận ra ngươi chứ, chỉ là ta quá hoảng sợ nên không nói nên lời thôi." - Nàng nhanh chóng đứng thẳng người, tư thế đoan chính bước gần Xuân An hơn một chút, nhỏ giọng: "Hắn là ai?"

Cánh tay bỗng chốc trống không, Gia Cát Lập Vân chợt cảm thấy hụt hẫng khi nàng vội vàng rời khỏi, trước mặt người ngoài nàng vẫn tỏ ra xa cách với y như chưa từng có những ngày hạnh phúc vừa qua.

Nhìn bàn tay mình, y cười đầy giễu cợt, phải thôi, trước mặt những nam nhân sáng soi như ánh mặt trời mà nàng thích, y chỉ là một cọng cỏ chẳng đáng để tâm.

Xuân An chưa kịp trả lời, phía sau lại vang lên âm thanh ngọt ngào mê hoặc: "Mọi người tập hợp đầy đủ ở đây, có chuyện gì vui ư?"

Người đầu tiên phản ứng là Gia Cát Lập Vân, y vội vàng xoay người về phía phát ra âm thanh, giọng nói như trăng như ngọc bấy lâu nay y chưa từng được nghe lại, môi khẽ mấp máy: "Uyển Nhu."

Vương Tử Lăng lần đầu thấy tướng công mình phản ứng với giọng nói của một người phụ nữ, nàng tò mò xoay người theo.

Tay Nàng che miệng, ôi mẹ ơi, ở đây hội tụ linh khí đất trời ư? Người nào xuất hiện cũng xuất chúng, nam thì ngọc thụ lâm phong, nữ thì như hoa như ngọc, đến cả nô tì của nàng cũng xinh đẹp không kém.

Đối diện là một nụ cười như vầng dương rực rỡ, cơ thể đẫy đà nấp sau lớp vải lụa mỏng manh đang chầm chậm từng bước đi về phía hai người, nàng ta đang dìu bên cạnh người phụ nữ trung niên trông rất thân thiết, cánh tay đang băng bó, đầu được quấn quanh bởi lớp vải, nhìn là biết vừa bị chấn thương, sau lại có thêm hai người hầu...

Nhưng khoan... gãy tay, chấn thương đầu...

Vương Tử Lăng hoảng hốt nhìn một đám người xa lạ rồi nghiêng đầu nhìn Xuân An.

Nhìn là biết vương phi đã nhận ra người bị băng bó khắp nơi kia, Xuân An thì thào: "Người đỡ vương phi là Hạ Nghiêm con trai của thừa tướng đại nhân, anh trai của nữ nhân trẻ trung phía trước, nàng ta là Hạ Uyển Nhu, nhan sắc lẫn tài nghệ không hề thua kém vương phi. Người đi bên cạnh chắc vương phi đoán ra đúng không? Là nhũ mẫu của vương gia, Tô Lan Ngọc, họ đến sớm hơn dự tính một ngày."

Thuý Quỳnh đứng bên còn lại xì xầm: "Không phải nói chỉ về một mình thôi sao, dẫn theo họ làm gì chứ, vương phi biết phải làm sao?"

Nàng khó hiểu, chân mày khẽ cau lại: "Ta với họ có quan hệ gì sao?"

eyJpdiI6IkJwNndhK1NwYjZXZmJ3amxBMkY1Ymc9PSIsInZhbHVlIjoid2JMNTNjelgxR0EyaXNTZWdncXV0VzRRczRaSU83ajgwWVU5eDZkUEt4SUp1VHhydUQwUVRQY21FdnpxQ3BvT3ExaHhWbW1lMTF2THI0Q2lObnRGQ1I0WHNFS2Qzc3h4VzI0Qlg5UDViekM1dTFSK2haYmhuNFZHbXJ4YlpOTEtaXC9qb0JadlhJMjhBclRDeTFDVlJabVJsQW1zYWZ0eXZjbDZDXC9QS0wrbXMrN2lObDgwYTFudUczbGdPc2pER0VMUzczVFVpNXdMTVwvNkxwcXpnZjFJcG8rUFJrXC9kZThIM2w1K3Z1alB5N2hnMk9jMmVLbDBnVXlDMWwwZGdFaFNnNWR0ODhtZ2o0SmRQMlJZUEpMUFRTY1pLVWNaQjUxc1o2VVR2bk5HM1B4bjhJYTgxZVV3R0tPMTJ5YW1CeG5abzJSWlh1bU51eHhnblwvaHpDalRwQXExMkV2QXpBUUYyRDB5WlBva1Y1NFlLbGZiZVNFXC9tNzZ6bWJrWFRVbjZ1NThFYmI5b0ZRMTZmUE55YVl4OURpRThNMVdFZ3RVZEVWT1Y2VGg0VTVhdkJQOUlyd3Z5NzNRU3Y0TE9Jblk0U1BpZ3BZVlwva0xwNElxdzdpYlhZaTVNY1ZaaEREb29xcVNXVzJ0bjRDV0hqSVZwd044UEpyNkVkT2lTdUpFaFNsVmY1eVo3UldZVjJuTTZLc3FLTFwvdWl2VmtDdEJJTUFINUgyWjZORUxBYU9lZkE4bkFOUlZSamJHdDZ2OXN1UThpbWl2QWhtMm9TY0NCdk0ybTFsVUZrckcrZGFBQ09Kc1BFaFJlVGtQMHVVYWFRYzlcL0doYVJqMWxYdjk3M0p6SzBpSjVBaHBCQVdmZ29SMDZ4a2hmN0Ixb1I2M2JPRG41QkFHbzl4V29hcHhFQ20rQUtxSDVtVktURmVtN09iZ2YiLCJtYWMiOiIzODVjNmQzYzUzNTAwNzJhZGE4YmIyODhlYjYzMzdkYzY1YmMyZjQ3ZTNlNTFiODA4YjQwZDI2NWU4MTdkMmRhIn0=
eyJpdiI6IkJOZ1E5TUdSakRYU3phZm9OTUJLTXc9PSIsInZhbHVlIjoiTldOZlhQS1dyWjRTWVZlNURzKzlUS1ZlSE1UQ09kdGxURVZ3Y1ZaeDUxdVJna09GeGpKdXIxbCtoNTJZblBQXC9OSWJBMm9udzdha3FcL3RyQ3Y0Tjllc21kMHpHdnZjSkN1dkQ2dUhCWXhVRmdVZEVKOUIwUjdTRnJiM2pjdUZ2WnFoNTRCc2M1aCt0YUl4YlwvK2RxazdCMWpHWGhSYVZZV0xPdGtVZ1FlMlRwYjU2ZXRxb3VwajdHZDUxbmF1XC84VWxPaUlKVHFUUTdYV3AyXC9YcHZoRVlDSjRzSFwvR3NJbjNSTjR2cEszSStWZnhUM3NKdE0ybmJNYUlcL3AyUzcydEdqNWkwSGlUQkM3UnBZUGxBaVdJandjbG4rRHhmSmhrcUo5cW5XTEE3VGE5NTlReExXZ2Eyelg2NUF3ZW1WYjhIbGJ1d3hDa3JyUzBEaWtyeTF5RW5cL0ltRnVZTFwvc1R3M2RSWnVsNHF5dmF1OEZxdXpST0xxXC9WckVXMXRwa3dzdFJcL1wvTk5WYkVubzEwSUNtcmg2Um51eUcyaDZVZml0SGVXZ3R4WXJpeU1iSVA5Vjc3R0FnMkpRemFpcVhUejFPZWRPV1RRdkt0eXplWHNyUTMrTnd3dHZWUWw3WSs4WUFYRThnemcyK3JSTkg5S09ZOGdXbCtEMDdUN3BwUDRkRW1aSUNrOVBpdWRWUjloWUNMQXFzOXFJaGZ4aU9VMXlBd29JaEdKV3NQcUpiTERYRXR3aU9BdDdZbEZPV25WOWdla1BNZDRObFhtSXlxdGtSMldWVUpPSERuV1Rqb2Q1Z0hWeEJuK3VrTlNmNVVLM25sZjVaWTByWnBtc1JFV2RKY0kyN2kyY1B3UlFvSjVUZnMweHYzQVlcL1BEWHhoRk9NSVdpaGJZSWU1SlgxaHplaTlMVm4raVJ2UURlYkRIMnZTZ0VZNWxZeGZINDN5RlwvMUQzb29WT1lUVVN2ZEgzcnE1WDJwSnUramRyK3NoR2pJcG1xRzNCbW00K3VpSjBFN3NNRU8xeHlSTjM3SzZ2aHNMYitTNCt0U0FqUE9QR2UzZzk4djVPcWxtMGk0UERBZzlUanRrRmlrdFI4R2N2VERrMWlJK0hPN3F2TFhVMGRZWW5SK01PSm1SZm90K0duZ1NVR1dXXC9leG9ndm8xVDVXSXJib1Z6ZXg1WXViU1JqK2ZEOWV3aFlCeW1SZHRaQXU3ajhKTk9pOHVPSGNRUXlcLzBudjhuVDNHbk1BMlhBVUk4K3BvZTBJQXlkb3F5MUlCWUM4amxXZlpsVEtcL21hbW8zdDlcL3dKOFkrS2RIc05MNU1icFFpOTVLcmgwRWV6cmlXTTBoWlRueWpcL0k4YTIxRVVtSUVCZkhzeFJaM29qeUhjNUdrR2ZKOGVIbTkzclJXWFl0UWFQYVRMRVhOMG1FZEp2ZE5LTnNHclB2ZGpsc1IyT2RLQ3BpOXIxVTdxbHVqMmlQeVBXcW5LeU9aR1F3VWxUWmpvTENjcVdPdz0iLCJtYWMiOiI2MzQyODFiYWI2ZDNlYzY4ZTU5NGZkZDY5MGQ3MzUzZjM2NmU1YzRhMzNkNjc3ZDc2NGQxNzAxNWNmNDRmMjEyIn0=

 

Ads
';
Advertisement