Lộ Tuyền, Lộ Tâm bưng khay thức ăn trên tay nhanh chóng về phòng thì bắt gặp Gia Cát Lập Vân đi ngược chiều với mình.
Hai cô nàng vội đi nên chẳng dám thắc mắc gì nhiều.
Đứng trong phòng, Lộ Tâm chọt chọt Lộ Tuyền, chẳng ai dám hỏi.
"Có chuyện gì?" - Vương Tử Lăng đang ngồi ăn thấy họ cứ chọt qua chọt lại liền hỏi.
Lộ Tuyền ấp úng: "Vương phi, ban nãy vương gia ghé ngang thăm người đúng không?"
Nếu đúng thì vương gia đã hết giận vương phi rồi.
Vương Tử Lăng lắc đầu: "Không có, chàng ấy ghé qua đây sao? Khi nào?"
Lộ Tuyền ngơ người: "Ban nãy nô tì gặp vương gia từ hướng phòng của vương phi đi ra mà, lẽ nào ngài ấy có việc bận nên đi gấp chưa kịp gặp người."
Vương Tử Lăng vừa ăn vừa lắc đầu: "Không biết, không thấy."
Lộ Tâm nhìn Lộ Tuyền, hai người lắc đầu khó hiểu.
"Mới có một buổi sáng đã nhớ bổn vương phi ta rồi ư?" - Nụ cười đắc ý dần nở trên môi nàng, được thôi, nàng cũng nên kéo nhẹ dây câu thử xem cá đã cắn chặt cục mồi chưa... hihi.
Vài hôm sau.
Gia Cát Lập Vân đang ngồi đọc sách bên hoa viên, mặt mày cau có rất khó coi.
Lâm Tử Kỳ liếc nhìn Ngô Quang Huấn, nháy nháy mắt, đá đá cánh môi về phía chủ tử, ý bảo chủ tử hôm nay có chuyện gì.
Ngô Quang Huấn lắc đầu, đâu phải chỉ hôm nay, đã mấy ngày nay vương gia luôn khó ở, làm chuyện trước nay chưa từng làm, ví như đọc sách, trước nay ngài ấy luôn ở trong phòng để tránh tiếng ồn ào náo nhiệt vậy mà mấy ngày nay luôn ra hoa viên ngồi.
Đọc sách thì ít mà ngó nghiêng thì nhiều.
"Tử Kỳ."
"Có." - Lâm Tử Kỳ giật mình.
Gia Cát Lập Vân mắt vẫn dán vào quyển sách: "Ngươi hay qua lại với nô tì của vương phi đúng không?"
Lâm Tử Kỳ ấp úng: "Cái đó, cũng thỉnh thoảng gặp mặt chào hỏi qua loa vài câu thôi ạ."
"Ngươi có nghe nói... À.... Ờm..." - Gia Cát Lập Vân ấp úng.
"Nói gì ạ... Thần nghe chưa rõ." - Lâm Tử Kỳ tưởng mình đứng xa không nghe hết lời vương gia nên tiến đến gần.
Y gập mạnh cuốn sách làm Lâm Tử Kỳ giật mình.
"Vương phi dạo này đang làm gì?"
Lâm Tử Kỳ lắc đầu: "Thần không rõ, nếu vương gia muốn biết thần sẽ đi điều tra ngay."
"Không cần, ta chỉ tiện hỏi thôi." - Gia Cát Lập Vân phất tay.
Lâm Tử Kỳ gật gù lùi về sau.
"Nhưng mà..." - Gia Cát Lập Vân đập quyển sách lên bàn lầm bầm: "Cũng nên đi xem thử nàng ấy đang làm gì."
Đã mấy ngày chẳng thấy bén mảng tìm đến, buổi tối không đem trà và trầm hương, ban ngày cũng không thấy lởn vởn kiếm cớ vô tình gặp y, nàng thật sự chăm chỉ học tập như lời mình nói ư?
Y đứng phất dậy đi trước, Lâm Tử Kỳ kéo Ngô Quang Huấn phía sau: "Lẽ nào mấy ngày không thấy vương phi tìm đến nên vương gia mới cáu gắt vậy hả?"
Ngô Quang Huấn lắc đầu: "Không rõ, nhưng cũng có thể."
Vừa đi Lâm Tử Kỳ vừa nói: "Ngươi nghĩ vương phi có mưu đồ gì? Ban đầu sống chết cũng không chịu gả cho vương gia, bây giờ lại tìm cách tiếp cận ngài ấy, không bình thường chút nào."
Ngô Quang Huấn gật đầu: "Đúng là không bình thường."
"Vậy lí do là gì?"
Ngô Quang Huấn lắc đầu: "Có thể vương phi đã suy nghĩ thông suốt hoặc có thể có kẻ đứng phía sau sai khiến vương phi tiếp cận vương gia để làm nội gián, cũng có thể vương phi biết mình không thể thay đổi cục diện nên cắn răng ở bên cạnh vương gia... Có rất nhiều lí do."
Lâm Tử Kỳ vỗ vai Ngô Quang Huấn: "Nói cũng như không nói."
Hai người nhìn nhau lườm nguýt liền va vào người phía trước lùi mấy bước, xém chút vương gia đã ngã thẳng xuống mặt đường nếu không có một thân nội lực hùng hậu.
"Nói đủ chưa?" - Giọng Gia Cát Lập Vân rất khó chịu.
Hai người nhìn nhau, họ nói rất nhỏ mà vương gia cũng nghe ư?
Vâng âm thanh hai người nói có thể truyền đi ba làng tám xã, rất nhỏ.
Gia Cát Lập Vân đứng sừng sững như cột trụ trời, sát khí lan toả xung quanh làm hai người gợn tóc gáy: "Sau này không được bàn tán về vương phi, nếu để ta nghe thêm lần nào nữa sẽ ra biên ải suốt đời, đừng mong về thành."
"Rõ." - Hai người nghiêm nghị trả lời.
Gia Cát Lập Vân sải chân bước đi, quản gia Hứa Minh lật đật chạy đến: "Vương gia, người phải làm chủ cho lão nô."
"Có chuyện gì?"
Hứa Minh vừa thở dốc vừa kể, sẵn có dịp mách về vương phi hung bạo nên phải nói cho bằng sạch: "Mấy ngày nay vương phi cứ cho người vào kho liên tục lấy hết món này đến món nọ, nào là vải thượng hạng, nào là chỉ vàng, nào là đàn cổ mà vương gia thích, nào là tách trà ngọc bảo, nào là trà quý hiếm, còn xông vào bếp phá hoại bao nhiêu đồ ăn thức uống, làm bị thương gần hết người trong bếp, còn nô tì thân cận bên cạnh vương phi chốc lát lại xuống bếp lấy cả chồng chén chồng dĩa nhưng sau đó lại không thấy trả về, nô nghe nói vương phi đã làm bể tan nát hết rồi ạ."
Gia Cát Lập Vân nhíu mày: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ." - Hứa Minh cười thầm lui xuống, lần này xem ngươi còn hống hách nữa không.
Vừa đi được mấy bước lại nghe có tiếng hét.
"Á... Vương phi cẩn thận.."
"Là giọng của Xuân An, nô tì thân cận của vương phi." - Lâm Tử Kỳ là người phát giác nhưng người nhanh chân chạy đến trước lại là Gia Cát Lập Vân.
Một chủ hai tớ hớt hãi chạy đến, Gia Cát Lập Vân quát lớn: "Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia Hứa Minh nhiều chuyện cũng chạy theo sau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất