Bên ngoài phòng, Hoàng đế và những người khác lo lắng chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng.
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng khóc "oa oa.." của trẻ con, mọi người lập tức đứng dậy, Hoàng đế dừng động tác trong tay, bước tới cửa đầu tiên.
Trong phòng, Sở Kiều Tịnh nhẹ nhàng ôm đứa trẻ trong lòng, cuối cùng khóe miệng nàng cũng nở một nụ cười yếu ớt.
"Người đâu, ôm đứa nhỏ đến phòng ngoài tắm rửa đi"
Nghe vậy, trên mặt Hoàng đế lập tức lộ ra nụ cười, vội vàng ra lệnh cho bà đỡ ở bên cạnh: "Mau vào trong xem thử.
Nét mặt bà đỡ cũng trở nên kích động, vội vàng vào phòng.
Thái y ở bên cạnh cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc nhìn nhau, không giấu được vẻ kích động.
Chỉ chốc lát sau, bà đỡ đã quấn đứa nhỏ lại rồi trở ra phòng ngoài: "Bẩm Hoàng thượng và Hoàng hậu, là một Hoàng tử ạ!" "Tốt, tốt lắm, mau cho trẫm ôm một cái nào!" Hoàng đế lộ vẻ hào hứng.
Lúc Hoàng hậu ở sau lưng nghe nói là Hoàng tử, trong mắt bà ta lóe lên một tia oán hận, nhưng rất nhanh lại được che giấu.
Dạ Chí Thần đánh mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng Hoàng đế, sau đó lo lắng nhìn vào phòng: "Sao Thần Vương phi vẫn chưa ra?"
"Bẩm Thần Vương, Thần Vương phi đang khâu vết thương cho Tình Quý nhân." Bà đỡ đứng ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thần Vương, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Trong phòng, Sở Kiều Tịnh cẩn thận khéo léo khâu lại vết thương, trên trán lấm tấm mồ hôi mịn, nàng nhún vai lau trán một chút rồi tiếp tục khâu.
"Đau.." Người trên giường đột nhiên rên rỉ.
Sở Kiều Tịnh giật mình, vội vàng kiểm tra tình hình của nàng ta.
"Đau... Tình Quý nhân vẫn còn lẩm bẩm, khiến Sở Kiều Tịnh thầm than không ổn rồi.
Cơ thể nàng ta có tính kháng mê.
Chưa đầy nửa canh giờ, hiệu quả của thuốc mê đã hết tác dụng!
"Nhưng mà.." Sở Kiều Tịnh nhìn kim khâu đầy máu trên người nàng ta: "Thuốc mê không còn tác dụng, nếu châm cứu thì có thể gây tê giảm đau, nhưng nếu vậy thì không thể cầm máu bằng châm bạc"
Trước khi nàng đến, Tình Quý nhân đã mất máu rồi, trong quá trình mổ cũng sẽ mất một phần, nếu tiếp tục mất máu thì nhất định phải truyền máu mới được.
Sở Kiều Tịnh cau màu thở dài, sau đó lập tức động não, lấy túi truyền máu và ống tiêm trong không gian ra.
Đầu tiên là rút 600cc máu trên người mình truyền cho nàng ta, sau đó mới thuần thục rút châm bạc ra, châm vào các huyệt vị khác.
Bởi vì đã thay đổi thành châm kim vào huyệt vị giảm đau, lúc này hàng mày nhíu chặt của Tình Quý nhân mới giãn ra, nàng ta ngừng rên rỉ, mặc dù sắc mặt vẫn suy yếu nhưng đã an ổn lại rồi.
Sở Kiều Tịnh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khâu lại.
Bởi vì phẫu thuật cần sự tập trung, thế nên mặc dù không vận động nhiều nhưng lại tiêu tốn nhiều năng lượng hơn, lại thêm Sở Kiều Tịnh truyền máu cho Tình Quý nhân nên bây giờ nàng càng thêm suy yếu, cả khuôn mặt trắng bệch khác thường.
Thời gian trôi qua từng chút một, việc khâu vá đã hoàn tất.
Hàng mi dài của Tình Quý nhân khẽ run lên, nàng ta vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Sở Kiều Tịnh. Cho dù trên mặt có vết sẹo, nhưng lúc này trên người Sở Kiều Tịnh như mang theo một tầng ánh sáng dịu dàng, toát lên vẻ đẹp yếu ớt.
"Con của ta."
"Người yên tâm, đứa nhỏ rất khỏe mạnh" Sở Kiều Tịnh khẽ cười nói.
Khóe mắt Tình Quý nhân chợt nóng lên, nàng ta gật nhẹ đầu: "Cảm ơn....
Sở Kiều Tịnh chớp chớp đôi mắt trong veo, cuối cùng trước mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, nàng chỉ nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Tình Quý nhân, ngay sau đó là khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng của Dạ Chí Thần.
Sắc trời dần tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, mượn ánh nến mờ tối, trong cảnh yên tĩnh lại mang theo một tia mập mờ. Sở Kiều Tịnh nằm trên giường mềm, hàng mi như cánh quạt khẽ run lên, nàng liếm đôi môi khô khốc: "Nước... uống...
Sở Kiều Tịnh khẽ lẩm bẩm, Dạ Chí Thần nghe thấy, vội vàng đứng dậy rót một chén nước.
"Nào, nước đây!" Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đỡ Sở Kiều Tịnh dậy, sau đó đưa chén nước đến bên miệng nàng.
Sở Kiều Tịnh uống hai ngụm, nàng chậm rãi mở mắt ra, lập tức nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Dạ Chí Thần.
"Cảm ơn!"
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của nàng, Dạ Chí Thần không khỏi nhíu mày: "Uống thêm chút nữa đi."
Sở Kiều Tịnh khẽ gật đầu, uống thêm mấy ngụm.
"Ta đi gọi người chuẩn bị đồ ăn!" Dạ Chí Thần để Sở Kiều Tịnh nằm xuống, sau khi dặn dò thái giám chuẩn bị đồ ăn thì mới quay lại.
"Nàng có chỗ nào không khỏe không?"
Sở Kiều Tịnh lắc đầu, đôi môi anh đào hé mở: "Ta không sao, chỉ hơi mệt thôi. Chúng ta đang ở Hoàng cung à? Tình Quý nhân sao rồi?"
"Mọi chuyện đều ổn, thái y đã kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại. Hơn nữa bởi vì sinh được Hoàng tử nên đã được tấn thăng làm phi" Dạ Chí Thần do dự một chút, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng túi đựng máu và cái ống hôm nay nàng dùng ở chỗ Tình Quý nhân là từ đâu ra thế?"
Sở Kiều Tịnh chợt giật mình, cơn buồn ngủ cũng lập tức bay biến mấy phần: "Thứ này, thứ này... là ta mang vào từ trước!"
"Mang vào? Nàng mang theo bên người?" Dạ Chí Thần ngước mắt, vẻ mặt không tin.
Sở Kiều Tịnh không kìm được mà sờ mũi, gật nhẹ đầu: "Ừm! Đúng vậy!"
"Ừ" Dạ Chí Thần nhìn ánh mắt né tránh của nàng, mặc dù nghi ngờ nhưng cuối cùng hắn cũng không hỏi gì.
Hắn biết Sở Kiều Tịnh có những bí mật mà hắn không biết, giống như con cá đột nhiên xuất hiện trong sơn động trước đó, chỗ đó vốn dĩ không có con sông nhỏ nào, huống chi
là cá tươi ngon như vậy.
Thêm cả y thuật tuyệt thế đột nhiên xuất hiện và cả tính cách đột nhiên thay đổi của nàng nữa.
Bây giờ chiếc túi đựng máu và cái ống làm bằng chất liệu không rõ nguồn gốc này lại càng kỳ quặc lạ mắt.
Tất cả đều là bí ẩn! Thế nên hắn sẽ cho nàng thời gian, đợi đến khi nàng có thể nói hết tất cả những điều này cho hắn biết.
Sở Kiều Tịnh cảm giác được hắn đang kìm nén lửa giận, nàng hơi chột dạ, bèn chuyển chủ đề: "Ta đói rồi, khi nào có đồ ăn?"
"Chắc là sắp rồi!"
Dạ Chí Thần vừa nói xong, chốc lát sau cung nữ đã mang đồ ăn lên.
"Thần Vương, Thần Vương phi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ." Nói xong, cung nữ liền lui xuống.
Nghe vậy, Sở Kiều Tịnh vừa định xuống giường, nhưng lại cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, nàng lập tức ngã vào vòng tay của Dạ Chí Thần. "Ngươi... Ngươi thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được."
"Không nói nữa!" Dạ Chí Thần thấp giọng nói, hắn ôm nàng vào trong ngực, bước từng bước một đến trước bàn.
Sở Kiều Tịnh ngây người nhìn hắn, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người hắn, mặt nàng lập tức đỏ lên.
"Ngồi đi." Dạ Chí Thần nhẹ nhàng đặt nàng xuống, dịu giọng nói.
Sau đó gắp một miếng cá đưa tới bên miệng nàng.
Sở Kiều Tịnh sửng sốt: "Ta tự gắp được"
"Há miệng ra!"
Chẳng biết tại sao, nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, Sở Kiều Tịnh lại vô thức há miệng ra.
Thịt cá vào miệng, trong miệng Sở Kiều Tịnh tràn ngập hương vị thơm ngon, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
"Ngon quá!"
Dạ Chí Thần nhìn dáng vẻ hưởng thụ của nàng, khóe miệng hắn cũng không kìm được mà mang theo ý cười, tiếp tục gắp những món ăn khác.
"Lần sau không được vì người khác mà làm tổn hại mình nữa!" Dạ Chí Thần đột nhiên nói.
"Như vậy cũng không được!" Dạ Chí Thần cau mày, giọng nói đột nhiên cao lên: "Nếu dùng máu có thể lấy của ta, nhưng nàng không thể làm tổn thương đến mình được!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất